Lưu Song thấy trong túi gấm quả nhiên có trứng Yêu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, song nàng không khỏi cảm thấy lo lắng. Thiếu niên Yêu quân... quả nhiên âm tình bất định, tâm tư khó dò. Trong lúc nói chuyện, nàng chỉ nhìn chằm chằm với túi gấm, sắc mặt Yến Triều Sinh biến đổi mấy lần, ngày càng trở nên khó coi, cuối cùng lạnh lùng ném túi gấm về phía nàng. Lưu Song thầm nghĩ, nếu đồng minh tương lai có tâm tính như vậy, nhất định là một sự tồn tại nguy hiểm, không chừng một ngày nào đó, sẽ không khống chế được hắn. Lưu Song nghĩ nghĩ, xem ra nàng phải chuẩn bị chu toàn, một mặt phải nhanh chóng đuổi Yến Triều SInh đi, cho hắn dẫn Mật Sở theo, mặt khác nàng phải tu luyện chăm chỉ hơn, sau này mới có sức mạnh để giải quyết mọi việc. Bát Hoang không có đồng minh hay kẻ thù vĩnh viễn. Như khi ở thành Thái Xuyên, nàng cảm nhận được sát tâm của Yến Triều Sinh đối với mình, nhưng nàng vẫn có thể vì an nguy hai Tiên cảnh mà lo cho hắn chu toàn. Yến Triều Sinh cũng vậy, dựa vào tính cách bệnh hoạn của xà tinh hắn, cho dù có được Mật Sở rồi, nếu một ngày đầu óc điên lên, không chừng sẽ muốn tấn công Không Tang. Đến lúc đó nếu nàng linh lực cao cường, Không Tang sẽ có thêm một đường sống. Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu Song trả lại túi gấm cho hắn, cũng không nghĩ tới sự kỳ lạ trước đó của Yến Triều Sinh, nói: "Thanh Văn giao phó nó cho ngươi, ngươi bảo vệ cho tốt. "Yến Triều Sinh cười lạnh: "Đưa cho ta, không sợ ta ăn nó thật sao?"Đương nhiên là sợ. Nhưng mà, Yến Triều Sinh mới là Yêu quân tương lai, là Yêu chủ của Bát Hoang, Thanh Loan là Yêu, đi theo hắn còn có cơ hội sống sót, nàng không biết Yến Triều Sinh làm thế nào để cứu nó, nhưng nếu đi theo nàng, Thanh Loan chỉ có con đường chết. Hơn nữa, nếu Yến Triều Sinh điên cuồng đến mức giết chết thú cưỡi tương lai của mình, thì vận mệnh của mọi người cũng sẽ bị xáo trộn, Bát Hoang đại loạn, đến lúc đó đừng nói Thanh Loan, không chừng mọi người đều cũng xong đời. Nghĩ thông suốt điểm này, Lưu Song tâm tình thập phần nhẹ nhõm, nói: "Ta tin tưởng ngươi. "Hắn mím môi, nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Ta muốn tu luyện. "Lưu Song vừa nghe lời này, chớp mắt cũng lên tinh thần, Yêu quân tương lai còn nỗ lực như thế, sau này còn có thể đảo lộn cả thế gian, sao nàng có thể để bị tụt lại phía sau được!Lưu Song lập tức tìm một chỗ tu luyện. Vừa vào trạng thái tu luyện, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, Tiên kiếm qua lại, Bạch Truy Húc nhìn Lưu Song bây giờ, thập phần vui mừng. Trước đây khi cảnh chủ tự mình dạy thiếu chủ thuật pháp, thiếu chủ luôn không muốn học, Bạch Truy Húc thường đảm đương là người đốc thúc. Hiện giờ y chưa nói gì, thiếu chủ lại tự động nỗ lực. Trái ngược với Bạch Truy Húc đang vui mừng, Bạch Vũ Huyên lại cảm thấy rất bực bội, cậu ta mới đầu cho rằng Lưu Song chỉ đang ra vẻ cho huynh trưởng cậu xem, muốn khiến huynh trưởng sau khi trở về Không Tang khen nàng trước mặt cảnh chủ nhiều chút – giống như lúc Lưu Song còn nhỏ, tu luyện một lúc lâu đến khuya, hy vọng được mọi người công nhận. Bạch Vũ Huyên chán đến chất, phát hiện không ai muốn nói chuyện với mình, nếu là trước đây, cậu ta sẽ chọn Xích Thủy Lưu Song, nhưng giờ cậu ta lải nhải bên tai Lưu Song, nói gì cũng không thấy nàng phản ứng. Thiếu nữ ánh mắt điềm tĩnh nhìn lên, rõ ràng vẫn là gương mặt của trước kia, chỉ là khi đó lúc nào cũng mang theo vài phần ngu ngốc, còn giờ đây như trưởng thành hơn, khi nàng nhắm mắt không nói lời nào, lại mang vẻ thanh lãnh khó gần. Vài ngày trôi qua, Lưu Song đắm chìm trong thức hải, quanh thân tỏa ra một tầng sương trắng nhợt nhạt. Tiên vụ!Chỉ khi tập trung đến cảnh giới tối thương, mới có thể hóa ra Tiên vụ, ngoài ra còn có nghĩa là tu vi tiến bộ vượt bậc, Bạch Vũ Huyên chết lặng, nàng nghiêm túc sao?Màn sương tan đi, Lưu Song tỉnh dây. Nàng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Bạch Vũ Huyên. "Sao vậy?" Nàng nghiêng đầu, thập phần nghi hoặc, "Sao ngươi lại có vẻ mặt như vậy?"Bạch Vũ Huyên thần sắc thập phần phức tạp, thấp giọng nói: "Ngươi đúng là Xích Thủy Lưu Song?"Nếu là trước kia, Lưu Song xem như không phải, song hiện tại đã có đủ ký ức, thân thể và linh hồn hòa hợp, đúng là Xích Thủy Lưu Song. Bạch Vũ Huyên cũng nhận ra mình đã hỏi một câu ngu ngốc, rầu rĩ không vui, không muốn nói chuyện. Cậu ta tâm tình phức tạp và chán nản, huynh trưởng điềm tĩnh trưởng thành, toàn bộ gia tộc Bạch thị, huynh trưởng từ nhỏ đã đứng đầu. Về phần Không Tang, người cần cậu ta nhất, chính là tiểu Xích Thủy Lưu Song ngốc nghếch. Bạch Vũ Huyên thường xuyên khi dễ nàng, nhưng không cho phép người khác khi dễ nàng. Cậu ta không phải là một Tiên nhân chính nghĩa tiên phong đạo cốt, người khác sẽ chỉ trích cậu ta tùy ý làm bậy, nhưng Lưu Song chưa bao giờ để ý những điều đó. Cậu ta ở trong mắt nàng, luôn là sao trời để ngắm và ngưỡng mộ. Nàng không cảm thấy cậu ta bắt nạt nàng, cũng không nghĩ cậu ta vô dụng. Mà này, cậu ta chợt phát hiện ra, tiểu ngốc nghếch từ nhỏ đi theo sau lưng mình, dường như không cần mình nữa. Cậu ta phảng phất mơ hồ nhìn thấy, tương lai nàng sẽ có một vùng trời đất rộng lớn của riêng mình mà không cần dựa vào cậu. Huyết mạch Thượng cổ, cậu ta vẫn luôn biết, huyết mạch của nàng vốn cao quý hơn cậu. Nếu có một ngày nàng thông suốt, tốc độ tu luyện sẽ vượt xa tầm với của họ. Loại cảm giác mất mát này tới quá vội, khiến Bạch Vũ Huyên mấy ngày kế tiếp đều buồn bực mà gối cánh tay. Niềm an ủi còn sót lại của Bạch Vũ Huyên, có lẽ chính là sau khi trở về Không Tang, có thể nhìn thấy Mật Sở. Từ lúc Lưu Song đại náo từ hôn Côn Luân, cậu ta đã lâu chưa gặp Mật Sở. Nghĩ như vậy, cậu ta khó khăn bước ra ngoài, không thể không có gì cho Mật Sở, Bạch Vũ Huyên hóa thành một đạo ánh sáng, bay thẳng xuống thế gian. "Vũ Huyên!" Bạch Truy Húc không kịp cản. Cũng may không lâu sau đó, Bạch Vũ Huyên lập tức trở lại, trong tay cậu ta cầm một bộ rối múa bóng, khóe miệng giương lên. Lưu Song ổn định xong, vừa lúc thấy cậu ta đang nghịch mấy con rối, khi còn nhỏ nàng đã từng nhìn thấy ở nhân gian, bây giờ bắt gặp, khó tránh khỏi bị thu hút. Bạch Vũ Huyên khiêu khích cười: "Không phải cho ngươi, đây là quà cho Mật Sở. "Lưu Song: "Ồ. " Dù sao Mật Sở chú định không phải của ngươi, cũng không phải của Phong Phục Mệnh, mà là của Yến Triều Sinh, ngươi đưa cái gì nàng ta cũng chưa từng dùng đến. Thấy khiêu khích không thành, Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng, lặng lẽ rời đi. Hành động tìm quà của cậu ta khiến Lưu Song nhận ra đã gần đến Không Tang. Lần trước khi trọng sinh ở Không Tang, tâm tình nàng luôn vô cùng thấp thỏm, sợ bị nhìn ra mình là đồ giả, trái tim thắt lại, một lòng muốn sống sót. Lần này trở về tâm tình đã hoàn toàn khác, thật giống như... về nhà, trong nhà co cha và mẫu thân đang đợi nàng. Trong lòng sinh ra sự mong đợi mãnh liệt. Lưu Song vẫn tranh thủ thời gian tu luyện, nếu không làm được, nàng sẽ lặng lẽ nhìn Yến Triều Sinh một cái, thầm nghĩ: Thấy không, đây là một tên cuồng chiến trứ danh Bát Hoang trong tương lai, nếu sau này có gì xấu xảy ra, hắn chính là kẻ thù lớn nhất của ngươi, đến lúc đó đánh không lại hắn, ngươi sống không nổi. Đối với kẻ địch, Yến Triều Sinh không để một ai sống sót. Nghĩ như vậy, Lưu Song toàn thân như lửa đốt, hận không thể tu luyện mấy ngày mấy đêm!Ngày qua ngày, Lưu Song cực kỳ có động lực, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, nhiều lần, Yến Triều Sinh giả vờ vô tình, mở mắt, vừa hay bắt gặp ánh mắt nàng. Trong đầu Lưu Song vô số lần biến hành trở thành kẻ thù lớn nhất của mình, đến khi vô tình bắt gặp đôi mắt đen nhánh của người ta, nàng lập tức chỉnh đốn, nở một nụ cười thân thiện giả tạo. Yến Triều Sinh không biết vì sao, thấy nàng cười, khóe mắt đuôi mày của hắn dường như có thứ gì đó không khống chế được, khẽ giương lên, cuối cùng bị hắn mạnh mẽ chống lại, mím chặt môi, cảnh cáo liếc mắt nhìn Lưu Song một cái. Thiếu niên đuôi mắt sắc nhọn, mắt như chim ưng, ánh mắt hung dữ như thế, Lưu Song suýt nữa cho rằng hắn biết trong đầu mình đang toan tính nên đánh hắn thế nào. Nàng thở dài, không nhìn hắn nữa. *Trên đường đến Côn Luân gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn, lúc trở về lại vô cùng thuận lợi, nửa tháng đã về tới Không Tang. Nhìn thấy Tiên môn quen thuộc, Lưu Song cảm thấy như đã trởi qua mấy kiếp, nàng biết, là phần ký ức thuộc về nguyên chủ kia đang quấy phá. Nhóm tiểu đệ tử canh giữ cổng cấm ở tầng thứ nhất Tiên cảnh vội vàng mở cửa cho bọn họ, cung kính hành lễ: "Bạch đại công tử, nhị công tử, vị này chính là... "Bạch Truy Húc nói: "Đây là thiếu cảnh chủ. "Đám đệ tử ngoài cửa trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, liên thanh chào hỏi, không dám nhìn thiếu cảnh chủ. Đoàn người không cần dùng đến ngọc bài, bước vào Không Tang Tiên cảnh. Vài Tiên hạc bay cao, linh khí chạy dài khắp Tiên cảnh. Yến Triều Sinh mặt không cảm xúc, trong mắt hiện lên một tia châm chọc. Lưu Song nhớ khi nguyên chủ mới gặp Yến Triều Sinh, tất cả đệ tử thủ vệ sau khi nghe nói nàng là thiếu chủ đều nghi ngờ dè chừng, nhưng không một ai dám cản, do do dự dự, chỉ có một mình Yến Triều Sinh tiến đến, lấy gậy đánh nàng đuổi ra ngoài. Cuối cùng, kết cục của hắn không được tốt lắm, da tróc thịt bong, tu vi bản thân vất vả tu luyện được, đến này vẫn chưa trở về. Bát Hoang có hiện tượng ỷ mạnh hiếp yếu, không chỉ có ở nhân gian, ngay cả Tiên cảnh cũng thế. Trong ấn tượng của Lưu Song, chỉ có một nơi mọi người đều bình đẳng, đó là Thương Lam Tiên cảnh. Lần lượt vượt qua cổng cẩm thứ hai và ba, Lưu Song rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc. Trước Tiên trì, nhóm Tiên tì xếp hàng dài, một phu nhân xinh đẹp đang cười khanh khách chờ nàng. "Mẫu thân!"Tử phu nhân ánh mắt ngập tràn vui mừng, yêu thương vuốt ve gương mặt của nàng: "Vừa nhận được thư của Truy Húc, ta đã sớm đợi ở đây, chuyến đi có tốt đẹp không, Côn Luân có làm khó con không?""Rất tốt, trên đường tất cả đều tốt, Côn Luân cũng không làm khó con. "Tử phu nhân nói: "Tốt rồi, dung mạo của con ta đã trở lại. Phụ thân con bây giờ đang bàn bạc, đi, theo nương về. ""Lưu Song, chúc mừng muội. " Có người mỉm cười nói, thanh âm trong trẻo dễ nghe. Lưu Song dừng lại, chuyển mắt, liền thấy một Tiên tử mặc áo xanh bích lẳng lặng đứng một bên, nàng ta tóc mây búi lên, mặt mày ôn hòa thanh nhã, khiến người ta vừa thấy liền dễ dàng có hảo cảm, giờ đây đang mỉm cười nhìn Lưu Song. Lưu Song trong lòng lạnh lùng, niềm vui được gặp Tử phu nhân cũng vơi đi không ít. Tử phu nhân vỗ vỗ tay Lưu Song, trách: "Sao vậy, nhìn thấy Mật Sở mà không vui sao? Đứa trẻ Mật Sở này, sáng sớm biết con sắp về, đã cùng ta chờ ở chỗ này đến bây giờ, còn giúp nương giải tỏa mệt mỏi, hiểu chuyện hơn con. "Mật Sở nghe vậy, cười nhạt: "Phu nhân quá khen, Mật Sở vẫn không tốt bằng thiếu chủ. "Nàng ta đảo mắt nhìn Lưu Song, ánh mắt chân thành nói: "Lưu Song, nhiều ngày qua ta rất lo lắng cho muội, cũng may muội bình an trở về. "Lưu Song trong lòng cười lạnh, nàng nhìn quét một vòng, phát hiện sắc mặt mọi người khác nhau. Bạch Truy Húc vẫn ôn hòa trước sau như một, Bạch Vũ Huyên tươi cười giống như một tên ngốc, Yến Triều Sinh cũng nhìn chằm chằm Mật Sở, ánh mắt không vui không buồn, khiến người ta không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Lưu Song thầm nghĩ, quả nhiên là bạch nguyệt quang, đây là nhất kiến chung tình rồi ư?Mật Sở được lòng người, nguyên chủ trước kia thế đơn lực mỏng, ngày ấy Lưu Song trọng sinh đến cáo trạng thất bại đã nhìn ra được. Lưu Song rút kinh nghiệm từ vết xe đổ, nhận thấy không thể đối đầu trực diện vạch trần bộ mặt của nàng ta, vì thế khi Mật Sở duỗi tay ra, thân mật kéo nàng lại, Lưu Song chỉ lạnh lùng tránh đi. Lưu Song nói: "Ta rất tốt, đa ta tỷ, Mật Sở, khiến tỷ lo lắng rồi. "Mật Sở cười lắc đầu. Nói trắng ra, đúng là khiến nàng ta lo lăng, người đời luôn nói Huyễn Nhan châu không thể nghịch, Xích Thủy Lưu Song nuốt Huyễn Nhan châu, còn đắc tội với Côn Luân thiếu chủ như vậy, vậy mà còn có thể mượn được Thần Nông đỉnh để lấy ra. Một đám Tiên tộc hòa thuận vui vẻ tiến vào trong, không ai để ý Yến Triều Sinh đã yên lặng rời đi từ khi nào. Bạch Truy Húc dẫn theo Bạch Vũ Huyên đi nhận lệnh, Tử phu nhân sau khi nói vài lời với hai tiểu Tiên tử trẻ tuổi, cũng trở về tẩm điện của mình. Chỉ còn lại Lưu Song và Mật Sở, Mật Sở hỏi: "Song Song, Huyễn Nhan châu đã lấy ra rồi, vẫn còn không khỏe sao?"Lưu Song liếc nhìn nàng ta một cái, lắc đầu. Mật Sở chân thành cười nói: "Vậy cũng tốt, tâm nguyện của muội coi như đã đạt được, thối hôn với Côn Luân thiếu chủ, dung mạo không bị phá hủy. "Lưu Song chống cằm nhìn nàng ta, nói: "Ồ, ít nhiều gì cũng là chủ ý của Mật Sở Tiên tử đưa ra cho ta, nếu không ta cũng không thể nghĩ đến chuyện nuốt Huyễn Nhan châu. "Mật Sở ngước mắt: "Song Song đang trách ta sao, lúc trước là do ta không biết Huyễn Nhan châu là cái gì. " Trong mắt nàng ta có chút buồn bã: "Nếu biết, ta nhất định sẽ ngăn cản không cho muội nuốt nó. "Nếu Lưu Song chưa từng xem ký ức của nguyên chủ, không đủ hiểu biết về Mật Sở, có lẽ nàng sẽ tin ngay, nhưng bây giờ trong lòng lại rất tỉnh táo, bình tĩnh nhìn Mật Sở diễn trò. Mật Sở đợi qua một lúc lâu mà vẫn không thấy Lưu Song tới an ủi mình, trong lòng có vài phần kinh ngạc. Tiểu thiếu chủ của trước đây, vừa nhìn thấy mình rơi lệ đã hận không thể lấu tất cả thiên tài địa bảo có đươc để dỗ dành, còn sẽ hoảng loạn xin lỗi. Nhưng hôm nay, Mật Sở ngước mắt, Lưu Song chống cằm, nhấp từng ngụm nước Tiên, đôi mắt trong vẻ như nước mỉm cười nhìn nàng ta, như không thèm để ý Mật Sở có đau lòng hay không. Dung nhan tuyệt sắc mê hoặc nhân tâm này chẳng sợ vô ý, khiến Mật Sở trong lòng nguội lạnh. Mật Sở nhìn Lưu Song, Lưu Song mới nói: "Ta không có ý trách tỷ. " Song lại không có hành động hoảng loạn an ủi. Mật Sở không thể nói ra, có gì đó dường như đã thay đổi. Lưu Song nói: "Hôm nay ta rất mệt, Mật Sở Tiên tử về nghỉ ngơi trước đi, ngày khác chúng ta ôn chuyện sau. "Nỗi buồn trong mắt Mật Sở vẫn còn đó, khó khăn lắm mới cất đi được. Nàng ta lập tức ân cần gật đầu rời đi, định đi hỏi Bạch Vũ Huyên tình hình Côn Luân thế nào. Vừa đi tới cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ. "Đúng rồi, có chuyện quên chưa hỏi, Mật Sở Tiên tử dịu dàng xinh đẹp như vậy, không biết mong muốn phu quân tương lai thế nào?"Mật Sở dừng chân, ngoái đầu nhìn Lưu Song. Lại thấy Lưu Song cười rộ lên: "Không biết quân chủ một giới, có vừa ý Mật Sở Tiên tử không?"Mật Sở đôi mắt khẽ mở to kinh ngạc, ngón tay trong tay áo nắm chặt, nàng ta chau mày, bình tĩnh nhẹ giọng nói: "Ta không muốn gả chồng, chủ muốn dành nhiều thời gian cho cảnh chủ phủ nhân để báo đáp ân tình, còn có phụ thân nữa, trấn thủ linh mạch không dễ, ta chỉ muốn chờ ông ấy trở về, sống vui vẻ hạnh phúc mà thôi. ""Vậy sao. " Lưu Song nói, "Ta biết rồi. "Mật Sở liếc nhìn nàng một cái, rời đi. Lưu Song tin nàng ta mới là lạ, với thân phận của Mật Sở, không có Tiên mạch Thượng Cổ, cuối cùng có thể gả cho Phong Phục Mệnh, nếu không phải nàng ta đã trù tính từ trước, thì là vì Phong Phục Mệnh yêu nàng ta đến chết đi sống lại. Nhưng kiếp trải gặp gỡ ngắn ngủi, Lưu Song nhìn ra được, Phong Phục Mệnh phong lưu thành tính, không phải là người quan tâm đến nữ nhi tình trường, như vậy chỉ có thể xuất phát từ ý muốn của Mật Sở. Vậy là từ nay, kế hoạch của Lưu Song chính thức bắt đầu.