Đến khi Điềm Điềm tỉnh lại thì chiếc xe cũng đã đến biên giới. Bọn chúng đang chờ nước bên kia biên giới đánh xe đến giao dịch. Một vài người trong số chúng buớc vào container, ánh mắt thèm thuồng, hau háu nhìn vào các cô gái non tơ mơn mởn. Tên cầm đầu hắn giọng cảnh cáo. : - Chỉ được nhìn, không được đụng. Chúng nó là tiền đấy. Có một tên thuộc hạ trong đấy chứ nhìn chăm chăm vào Điềm Điềm, còn tặt lưỡi. - Chà, nhỏ này xinh nhất trong đám. Hàng hiếm, chắc sẽ được một bộn. Phải tranh thủ sờ một lát mới được. Người đẹp, anh đến đây... . Hắn ta tiến lại gần, đưa tay mơn trớn làn da nõn nà của Điềm Điềm. Cô run lên trong sợ hãi. Nước mât cũng bắt đầu tuông ra. - Đừng, đừng mà... huhu - Đúng là đẹp làm gì cũng đẹp, đến nỗi khóc cũng xinh thế này. Nếu cưng mà không phải hàng hiếm thì anh đây đã đem cưng chà đạp dưới thân rồi. Gã ta nói ra những lời thô tục càng làm cho Điềm Điềm sợ hãi - Dẫn tụi nó ra đây. Người đến rồi. Tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em, dẫn những ' chiến lợi phẩm ' thu thập được ra ngoài container. Điềm Điềm cũng những người khác được đem ra bên ngoài, cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Tìm kiếm hi vọng trốn thoát cho bản thân. Bọn chúng bắt các cô gái xếp thành hàng, các cô gái tuổi còn trẻ, sợ hãi cứ khóc mãi cũng làm cho bọn bắt cóc nhức đầu không thôi. - Tui bây im hết, khóc nữa tao bắt nứt sọ. Tiếng khóc la liền im bặt. Đám người từ đất nước bên kia bịt mặt kín mít, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài. Bọn chúng lần lượt quan sát từng cô gái, cho đến Điềm Điềm, hắn nhìn thấy cô liền giơ ngón cái ra hiệu. - Hàng lần này được đấy, mấy em gái này ngon hơn lần trước. Nói, muốn bao nhiêu? - Một tỷ hai USD. Tên cầm đầu dè dặt suy nghĩ số tiền tương ứng. Thật ra thì số tiền đã được định sẵn là mười người sẽ là một tỷ USD. Nhưng lần này lại có hàng hiếm, hắn liền tham lam tăng lên một chút. - Sao lại đắt hơn những lần trước? - Anh thông cảm đi mà. Này, anh nhìn cô bé này đi, tôi khó khăn lắm mới tìm được đấy. Tăng lên một chút chẳng đáng là bao mà. Vả lại, các canh đem các cô gái này về bên đấy đấu giá cũng tăng lên gấp mấy lần mà. Hắn ta chỉ tay về phía Điềm Điềm buông lời. Điềm Điềm nghe được từ đấu giá liền không rét mà run. - Được rồi. Giao dịch vậy đi. Đám người bịt mặt mang ra những va li tiền dày cộm. Bọn chúng bắt đầu đưa ' hàng ' mà mình mua được lên xe. Còn đám người bên kia thì mải mê kiểm tiền. Cho đến khi xong xuôi, bọn bắt cóc lại hướng về phía những cô gái, nói: - Các em yên tâm. Nhỡ đâu lại được đại gia nào mua về cưng chiều thì sao? Lúc đấy lại phải cảm ơn bọn tao rồi. Nhưng lời hắn nói chưa hẳn là giả, nhưng tỉ lệ phần trăm được như vậy cực kì thấp. Các cô gái sẽ được đem ra đấu giá cho các đại gia, tài phiệt để làm nô lệ tình dục. Mà số phận của nô lệ tình dục chắc hẳn ai cũng biết. Tỉ lệ được yêu thương, chiều chuộng chỉ nằm trong khoảng một phần trăm. Vì chẳng ai đến sàn đấu giá mà tìm vợ hay tìm bạn gái cả. Chiếc xe chở ' hàng ' lại lăng bánh. Các cô gái đã rơi vào tuyệt vọng, họ như những chiếc xác không hồn, nước mắt vẫn rơi nhưng tâm đã hết gi vọng, họ đoán trước số phận của mình sẽ đi về. Từ giây phút này trở đi, cuộc đời họ sẽ rơi vào hố đen sâu thẳm. Ban nãy Điềm Điềm vẫn còn nung nấu hi vọng trốn chạy, nhưng bây giờ đã lụi tàn hoàn toàn. Vừa lên xe thì bọn chúng đã còng tay cô vào thành xe, phía sau Điềm Điềm là hai tên đàn ông lực lưỡng đang canh gác. Trên người bọn chúng treo đầy những vũ khí, nào là còng tay, súng điện, dao... Không biết phải đi bao lâu, vượt qua bao nhiêu địa hình. Do phải đi đường rừng, một vài cô gái không chịu được độ xốc của xe dẫn đến nôn mửa, ngất xỉu. Cuối cùng chiếc xe cũng đừng lại. Bọn chúng vác những cô gái đã ngất ra bên ngoài. Trước mắt bọn họ là phía sau của sàn đấu giá DZ. Bên trước hào nhoáng bao nhiêu, bên sau tồi tàn gấp bội. Nơi đây là nơi chuyên diễn ra các cuộc đấu giá bất hợp pháp, quy mô rộng lớn. Cảnh sát cũng chẳng dám làm gì bởi DZ được các ông trùm lớn đánh tiếng bảo kê.