Nhai Tệ và Phụ Hí nhìn nhau, rồi cùng lên tiếng muốn thuyết phục Kỷ Thần Hi nói giúp cho Tiêu Đồ, giúp cậu ta giảm nhẹ hình phạt. "Nếu thiếu chủ phu nhân có thể giúp cậu ta giảm nhẹ hình phạt, chúng tôi rất biết ơn. " Nhai Tệ xem như cũng hiểu đôi chút về con người của Kỷ Thần Hi nên không ngại nói thẳng. "Đúng vậy, một tiếng nói của thiếu chủ phu nhân có thể thay đổi nhiều thứ. Cậu ấy tuy không đáng có được một cơ hội nữa, nhưng dù sao cũng không đến mức phải bỏ mạng nơi hoang dã đó. " Phụ Hí nói thêm vào. Kỷ Thần Hi mỉm cười, vẻ mặt khó đoán. Cô không từ chối hay đồng ý ngay lập tức, mà chỉ nhẹ nhàng nói:"Đề tôi nói giúp không phải là không thể, nhưng trước tiên hai người phải thắng được tôi trong một cuộc đua. Đó là điều kiện. "Còn đang lo đêm nay phải chơi một mình có chút buồn chán, không ngờ lại có người chủ động muốn đến chơi cùng cô, sao cô có thể từ chối cho được. Phụ Hí và Nhai Tệ ngơ ra, chưa kịp phản ứng lại câu nói của Kỷ Thần Hi thì cô đã quay lưng đi vào phòng bệnh. 大秀大Bên trong phòng bệnh, các bác sĩ và y tá đã rời đi, chỉ còn lại ba người bạn của Kỷ Thần Hi. Ngay khi Kỷ Thần Hi bước vào, một quả táo liền bay nhanh về phía cô, nhưng Kỷ Thần Hi nhanh chóng chụp được nó, khiến Đường Tử cười phá lên và khen ngợi phản xạ của cô. Kỷ Thần Hi không hề nối giận, cười cười đi về phía giường bệnh, ánh mắt hơi lảng tránh khi nhìn Triều Nguyệt. Triều Nguyệt đã ổn định sức khỏe, liền hỏi ngay về tình trạng của mẹ mình:"Hi Thần, mẹ... mẹ tớ... bà ấy thế nào rồi?"Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng đáp: "Mẹ cậu rất ổn. Sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần đợi cậu khỏe hơn, tớ sẽ dẫn cậu đến thăm bà. "Triều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi:"Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ cũng không biết phải làm gì nếu không có cậu hôm nay nữa. "Có thể là chết trên giường bệnh vì mất máu quá nhiều, hay bị hai mẹ con độc ác kia hành hạ đến chết. Lúc đó mẹ của cô cũng chẳng còn cơ may sống sót nào nữa, một chút cũng không. Kỷ Thần Hi cười nhẹ:"Cũng không tính là chuyện gì lớn... "Cô nhìn bộ dạng vui vẻ của Triều Nguyệt, khó xử hỏi thêm:"Cậu... không còn gì muốn hỏi nữa sao?"Triều Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu. "Không, tất cả đều đã rõ ràng rồi. "Tuy nhiên, qua một lúc Triều Nguyệt dường như đã ngộ ra, cô bật cười nói:"Hi Thần, không phải tự nhiên chúng tớ xem cậu là thần. Ngay từ lần đầu biết đến cậu, với cái khí chất của bậc vương giả trên người cậu, bọn tớ đều biết cậu không phải người bình thường gì rồi. "Những việc Kỷ Thần Hi làm đều rất khó tin hay thậm chí có chút điên rồ, nhưng bọn họ rất nhanh liền có thể chấpnhan dugc. Lúc này, Đường Tử và Mục Duyệt Hề cùng bật cười hùa theo trêu chọc Kỷ Thần Hi. "Cũng may Nước Z không có chế độ quân chủ độc lập đặc biệt như Nước R, nếu không chúng tớ còn nghĩ cậu là người của hoàng tộc đấy, haha. " Đường Tử vừa cười vừa nói. Mục Duyệt Hề gật đầu nói thêm:"Năm nay cậu cũng chỉ hơn hai mươi một chút thôi đúng không, lại từng là giáo sư của chị tớ. Chỉ có kẻ đần mới nghĩ cậu là người thường. "Kỷ Thần Hi có chút bối rối, mím môi nói:"Tớ không có ý này, chẳng lẻ các cậu không cảm thấy tớ quá nhiều chuyện sao? Còn nữa, nếu tớ ra mặt sớm hơn, Duyệt Hể cũng sẽ không bị đánh... . ""Cậu đang tự trách sao? Vì cái gì chứ?" Triều Nguyệt cắt lời. Kỷ Thần Hi lắc đầu, cười khổ:"Tớ không phải tự trách, chỉ là tớ không nên tự ý xen vào chuyện nhà cậu... "Đường Tử lắc lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc một chút:"Hi, nếu đổi là bọn tớ của ngày hôm nay, bọn tớ cũng chọn làm giống cậu, nhưng tiếc là bọn tớ không đủ khả năng để làm được đến mức như cậu. "Mục Duyệt Hề gật đầu đồng tình:"Hôm nay quậy rất vui, tớ rất thích, còn vết thương trên mặt chính là công trạng của tớ!'Kỷ Thần Hi cảm thấy hơi ấm trong lòng trước sự an ủi chân thành của bạn bè. Cô gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Triều Nguyệt nhìn vào mắt Kỷ Thần Hi, ánh mắt chân thành:"Tớ chưa từng được chọn, là cậu đã giúp tớ lần đầu biết được, tớ có thể sống mà không phụ thuộc vào bất cứ ai. Tớ nên cảm ơn trực giác nhạy bén của cậu khi nhận ra tớ cần trợ giúp, chứ không phải là đi trách móc cậu. "Kỷ Thần Hi nghe Triều Nguyệt nói vậy, cảm thấy trong lòng như được vỗ về. Cô nhìn vào đôi mắt sáng ngời củaTriều Nguyệt, ánh mắt chân thành và đầy cảm kích, làm cho những gánh nặng tâm lý mà cô đang mang phải dường như nhẹ bớt đi. Cậu biết không, nếu cho tớ chọn lại, tớ vẫn sẽ làm như ngày hôm nay. Vì chỉ khi để cậu cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng nhất, mới khiến cậu hoàn toàn buông bỏ được, và tớ nghĩ kết quả tớ dự đoán hoàn toàn đúng.