Bước ra từ UBND Quận ở Thành Phố A, Lâm Hiểu Huỳnh cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay lại cảm thấy không chân thật. Vậy mà cô lập gia đình rồi, tình một đêm cùng người đàn ông lạ mặt đi đăng kí rồi ha hả. " bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi nên sống chung với nhau, tôi đã gửi địa chỉ vô mess cho em rồi đó, chìa khóa thì một lát tôi sẽ gửi đến chỗ làm cho em " Sở Trí Tu nhìn đồng hồ trên tay đã điểm mười giờ hắn hơi nhíu mày. Bình thường trong Sở Thị ai có thể đến trễ nhưng hắn thì không, vậy mà bây giờ lại đến trễ hai tiếng rồi. Thôi vậy, lâu lâu có một lần cũng không sao đi, lại cầm điện thoại ra nhắn ra cho trợ lí bảo tài xế đến đón mình. Lâm Hiểu Huỳnh nhìn chiếc điện thoại hắn cầm, mặc dù cô không am hiểu lắm về các dòng điện thoại, nhưng nhìn qua nó cũng không rẻ đâu nhỉ?. " điện thoại anh có vẻ không rẻ nhỉ? anh thật sự chỉ làm văn phòng hả?" Lâm Hiểu Huỳnh nhịn không được hỏi. " cái này hả hơn mười triệu thôi, cũng không mắc gì đâu. Dù sao lương tháng tôi mua đủ mà, hơn nữa em yên tâm đi tôi cũng có tiền tiết kiệm " Sở Trí Tu nhìn lại cái điện thoại mình nói, à đúng là mười mấy triệu nhưng không tính bằng tiền Đại Nam, tính bằng đô à mà thôi, nói ra sợ hù cô ấy. " tôi đặt xe cho em rồi đấy, tới nơi nhớ nhắn cho tôi hay " Sở Trí Tu nhìn chiếc xe công nghệ bốn bánh đổ lại, biển số trùng khớp với chiếc mình đặt liền nói với cô. " à được cảm ơn chú " Lâm Hiểu Huỳnh ngơ ngác có điểm kinh ngạc vì sự chu đáo này. " tôi thanh toán rồi đấy " Sở Trí Tu mở cửa cho cô lên xe rồi nói. Trái tim của Lâm Hiểu Huỳnh bổng thịch một cái đập chặt nhịp, trời ơi ông chú vừa soái ca vừa tinh tế, kinh tế này là chồng cô hả quá xá đã luôn. Sau khi xe của cô rời đi được một lúc thì một chiếc xe hơi màu đen sang trọng phiên bản giới hạn đổ lại trước mặt của Sở Trí Tu, trong xe có người bước xuống mở cửa cho hắn. Sở Trí Tu bước lên xe, thì trợ lí Đường đã quay lại chỗ ngồi bên cạnh đưa cho hắn sắp hồ sơ mà mình vừa điều tra được. " Việc ngài giao tôi đã điều tra rồi "" ừm " hắn cầm lấy hồ sơ, gật đầu một cái rồi lại lật từng trang giấy đọc. Tờ đầu tiên là hình một cô gái nhỏ, đây là Lâm Hiểu Huỳnh, hai mươi lăm tuổi. Người thôn Đầu Ngưu, Huyện Nhơn Trạch, Tỉnh S, cha mẹ là nông dân, trong nhà điều kiện trung bình. Năm cô mười tám tuổi, mẹ cô ngã chấn thương, cho nên Lâm Hiểu Huỳnh không đi học nữa để giảm áp lực gia đình. Sau này đi làm phụ giúp lo cho em trai nhỏ hơn cô bảy tuổi đi học. Là một tiểu thuyết gia không mấy nổi tiếng, bên cạnh đó là nhân viên của khách sạn XYZ ba sao. Sở Trí Tu đọc sơ qua về hồ sơ của cô, cảm thấy không có gì đáng nghi. " Boss việc này có nên nói cho lão phu nhân không ?"" không cần, chưa phải thời điểm thích hợp " Sở Trí Tu lạnh nhạt nói. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi đến Sở Thị, bây giờ là giờ làm việc nên nhân viên đều đang làm nhiệm vụ của mình, cho dù không thì cũng sẽ không có chuyện, thấy hắn thì tất cả phải chạy tới xếp hàng cúi chào đâu a. Dù sao làm như vậy thật vô nghĩa và ích lợi gì chứ? không bằng chuyên tâm vô công việc đi, đây cũng đâu phải phim truyền hình nha. Tác phong, văn hóa của tập đoàn Sở Thị là như vậy, à vô cùng cá tính luôn nha. Chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn, dừng lại ở một tòa nhà cao ốc cao năm mươi tầng. Không lầm đâu là năm mươi tầng đó, phân chia theo phân khúc các lĩnh vực mà Sở Thị mở hay là đầu tư, để đề ra chiến lược kinh doanh đó. Nghe là thấy chuyên nghiệp rồi ha, bởi Sở Thị làm rất nhiều lĩnh vực cho nên không thể dồn hết vào một bộ phận được. Mà sẽ là xử lí theo phân khúc của các lĩnh vực đầu tư ví dụ như : khách sạn thì sẽ có những tầng riêng phụ trách mảng này, sau đó mỗi ngày tổng kết lại rồi đem nộp lên cho Tổng Giám đốc là Sở Trí Tu. Tại sao không để cuối tháng mà là mỗi ngày, đơn giản bởi Sở Trí Tu có châm ngâm không muốn mọi thứ diễn ra ngoài tầm kiểm soát. Cho nên nếu để tồn đến cuối tháng, có rủi ro xảy ra nếu không kịp thời xử lí thì sao?. Do đó mà Tập đoàn Sở Thị nằm trong top 10 đế chế kinh doanh đó. Mà Sở gia lại là một đại gia tộc, giới hào môn thứ thiệt. Kinh doanh trải dài các nước, cho nên tiền của hắn sài mấy đời cũng không hết nổi đâu. Nhưng mà điều kiện tốt như vậy mà người đàn ông giá trị liên thành này lại độc thân, cho nên mẹ hắn là bà Trần Dung vô cùng lo lắng mà hối thúc. Chỉ là làm sao mà bà biết, con trai mình đã ăn sạch con gái nhà người ta, còn đi kết hôn luôn rồi, hôm nay còn dọn về sống chung, đúng là đốt cháy giai đoạn mà.