Thẩm Chiêu Chiêu giật giật khóe miệng nói: "Các cậu hiểu lầm rồi, tớ có một số vấn đề muốn hỏi lớp trưởng thôi. " "Hỏi cái gì mà lén lút thế?" Chu Hoài Vũ nghi hoặc nhìn qua nhìn lại hai người. Thẩm Chiêu Chiêu: "Còn không phải là vì lớp trưởng quá nổi tiếng sao, tớ sợ bị hiểu lầm. " Đột nhiên phát hiện thân phận lớp trưởng của đối phương, sử dụng rất tốt. Học sinh chuyển trường cần lớp trưởng giúp đỡ, cô có thể sử dụng lý do này dài dài. "Ra là vậy!" Lý do này vừa nói ra, Chu Hoài Vũ đã tin hơn một nửa: "Cậu nói đúng, anh chàng này quả thực rất nổi tiếng, tớ nói cho cậu biết, một ngày anh ấy nhận được nhiều nhất là mười hai bức thư tình. " Thẩm Chiêu Chiêu muốn nói như vậy đã là gì, cô còn từng thấy các bạn nữ ở nhà trẻ xếp hàng dài để đưa đồ ăn cho anh. Thư tình hay gì cũng được, chuyện đó không quan trọng. Tuy nhiên, vì phối hợp với đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Thật sao?" "Tất nhiên là thật rồi!" Chu Hoài Vũ đắc ý, như thể chính mình là người nhận được mười hai bức thư tình: "Sau này cậu có thể thấy rõ, độ nổi tiếng của anh chàng này trong trường chúng ta, chắc chắn người bình thường không thể sánh bằng được. " "Nhân tiện, tớ chính thức giới thiệu với cậu, tớ là Chu Hoài Vũ, tớ cũng học lớp 11-11, sau này có chuyện gì, cậu có thể nhờ tớ giúp đỡ, không cần phải cầu xin sự giúp đỡ của anh chàng này. Cậu yên tâm, độ nổi tiếng của tớ trong lớp chúng ta chỉ thấp hơn anh chàng này một chút, cho dù bị hiểu lầm cũng không sao. " "Được, tớ hiểu rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu. "Cậu yên tâm, trường Cửu Trung là địa bàn của tớ, sau này tớ sẽ bảo kê cậu, đảm bảo không ai dám bắt nạt cậu đâu. " Chu Hoài Vũ vỗ n. g. ự. c nói. "Cảm ơn bạn học Chu. " Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện, người Bắc Kinh cực kỳ nhiệt tình, cô có chút choáng ngợp. Chu Hoài Vũ: "Cậu gọi tớ là bạn học Chu làm gì? Cậu có thể gọi tớ là anh Hoài Vũ. " Vừa dứt lời, cậu ấy đã bị Cố Thừa Châu giẫm chân. "Sao lại giẫm chân tớ?" Chu Hoài Vũ quay người lại. Cố Thừa Châu không để ý tới cậu ấy, cậu chỉ không muốn người nào đó tự tìm đường c. h. ế. t mà thôi. Sau đó cậu cười cười, gật đầu với Thẩm Chiêu Chiêu: "Xin chào, tớ là Cố Thừa Châu! Chu Hoài Vũ và tớ đều là bạn của A Ý, lúc có việc gì hoặc không tiện tìm A Ý thì có thể tìm bọn tớ. " "Được!" Không biết vì sao, mặc dù đối phương không nói gì, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại có cảm giác như bị nhìn thấu. Kìm nén chột dạ, cô gật đầu với đối phương. "Đi thôi! Lát nữa phải vào lớp!" Thịnh Trử Ý nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, thấy cô đồng ý nhờ Cố Thừa Châu và Chu Hoài Vũ giúp đỡ, nhưng lại không muốn công khai mối quan hệ của mình với anh, môi mỏng mím lại, nhẹ nhàng nhắc nhở cô. "Được rồi, mọi người đi trước đi. " Thẩm Chiêu Chiêu không muốn xuất hiện cùng ba người bọn họ. Thịnh Trử Ý biết cô đang lo lắng điều gì, trong mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì, xoay người rời đi. Cố Thừa Châu mỉm cười, gật đầu với Thẩm Chiêu Chiêu rồi rời đi. Chu Hoài Vũ cười với cô, nhe tám chiếc răng to ra, nói: "Cái đó, vừa rồi tớ chỉ đùa thôi, sau này cứ gọi tớ là Chu Hoài Vũ nhé. " "Được!" "Tiết sau là tiết của chị Mười Chín, cô ấy ghét những người vào muộn lắm, cậu vào lớp nhanh nhé!" Chu Hoài Vũ nhắc nhở cô trước khi đi. Ban đầu Thẩm Chiêu Chiêu tưởng tên của chị Mười Chín có liên quan đến số 19, nhưng sau đó cô mới biết, đó là phiên âm của từ "Nineteen" trong tiếng Anh. Không thể không thừa nhận, thế hệ học sinh này thật tài năng.