Triệu Uyển Nhu run run đưa tay sờ vào vết thương trên lưng của Thái Lãnh Hàn. Những ngón tay của cô mang theo hơi ấm, chạm vào da thịt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn khiến hắn bỗng rùng mình. Triệu Uyển Nhu nín thở mất mấy giây mới có thể hỏi khẽ: - Tôi… làm anh đau sao? - Không có. Thái Lãnh Hàn khàn giọng trả lời. Hắn chỉ là không quen được người khác vuốt ve nhẹ nhàng như thế. Không chỉ vậy “người khác” đó lại còn là Triệu Uyển Nhu nữa. Thế nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu không tin lời phủ định của Thái Lãnh Hàn. Sao lại có thể không đau được cơ chứ? Những vết bầm này… cô chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất đau rồi. Triệu Uyển Nhu cầm lấy tuýp thuốc mỡ, nhỏ giọng nói: - Bây giờ tôi sẽ thoa thuốc cho anh. Nếu có bị đau thì phải nói ngay cho tôi biết đấy nhé. Thái Lãnh Hàn gật đầu, nghiến răng căng chặt cơ thể để cảm nhận những ngón tay thon thon của Triệu Uyển Nhu xoa nhẹ từng chút trên lưng của hắn. Mát quá. Dịu dàng quá. Thái Lãnh Hàn từ từ thả lỏng cơ thể, hơi thở cũng sâu hơn. Triệu Uyển Nhu xoa tới xoa lui, thoa ngang thoa dọc một lúc thì ngừng lại. Thái Lãnh Hàn thoáng nghe tiếng cô khịt mũi thì hốt hoảng quay đầu lại. Quả nhiên hắn nhìn thấy đôi mắt của Triệu Uyển Nhu đỏ hoe. Thái Lãnh Hàn luống cuống, tay chân lóng ngóng không biết phải làm thế nào, miệng lắp ba lắp bắp nói không thành câu: - Em… em sao vậy? Sao em lại khóc? Tôi… tôi xin lỗi. Em đừng khóc, đừng khóc… Xin lỗi… Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào: - Tại sao anh lại xin lỗi tôi? Thái Lãnh Hàn im lặng. Hắn không biết phải trả lời như thế nào. Khi thấy Triệu Uyển Nhu rưng rưng nước mắt, đầu óc của hắn bấn loạn hết cả lên, lời xin lỗi buột ra khỏi miệng như phản xạ. Dù sao đi nữa thì hiện tại Triệu Uyển Nhu đang ở bên cạnh hắn, nếu cô khóc, thì chắc chắn đó là lỗi của hắn. Xét cho đến cùng thì chỉ cần nghĩ rằng vì mình đã không thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho Triệu Uyển Nhu, khiến cô đau buồn, tủi thân thì Thái Lãnh Hàn đã cảm thấy bản thân hắn vô cùng có lỗi rồi. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn không dám nói những lý do này ra cho Triệu Uyển Nhu nghe. Bởi vì chính hắn cũng cảm thấy lý do này khó ai có thể tin được. Nếu nói ra, ngộ nhỡ Triệu Uyển Nhu không tin hoặc tỏ thái độ xem thường thì không tốt. Thái Lãnh Hàn thà rằng ngậm chặt miệng còn hơn. Triệu Uyển Nhu chờ một lúc mà vẫn không nghe Thái Lãnh Hàn trả lời. Cô xụ mặt, khịt mũi, cố nén nước mắt đang rưng rưng xuống, không để chúng rơi ra. Cô chỉ mủi lòng một chút thôi, không yếu đuối đến mức rơi nước mắt trước mặt người khác và dùng nước mắt khiến người khác khó xử như thế. Triệu Uyển Nhu phụng phịu nằm xuống khiến lòng dạ của Thái Lãnh Hàn tan chảy như nước đá gặp nắng hè. Hắn nhìn chằm chằm tuýp thuốc mỡ còn đang ở trong tay của Triệu Uyển Nhu hồi lâu rồi thu hết can đảm, nhỏ giọng nhắc nhở: - Ban nãy em có hứa sẽ cho tôi… thoa thuốc cho em. Bây giờ có… có còn tính không? Triệu Uyển Nhu chớp mắt. Lời nói của cô ban nãy vốn chỉ là để dỗ dành tảng băng ngốc mà thôi, không ngờ hắn vẫn còn nhớ và lại còn muốn thực hiện như vậy. Triệu Uyển Nhu không nỡ từ chối, không dám nuốt lời, không muốn Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị tổn thương. Nhưng để cô phải mở miệng bảo Thái Lãnh Hàn thoa thuốc cho cô thì Triệu Uyển Nhu cũng không giấu được ngượng ngùng. Cô nhét tuýp thuốc vào tay của Thái Lãnh Hàn, ra vẻ khinh bạc nói: - Dĩ nhiên rồi! Không lẽ anh muốn tôi thoa thuốc cho anh rồi thôi, anh không thoa thuốc lại cho tôi mà được à? Chúng ta phải bình đẳng, phải sòng phẳng với nhau chứ. Đúng không? Thái Lãnh Hàn gật đầu như giã tỏi. Hắn thích cách nói này của Triệu Uyển Nhu, rất thích. Nếu như hắn có thể được bình đẳng và sòng phẳng với Triệu Uyển Nhu, nghĩa là hắn yêu cô bao nhiêu thì cũng sẽ được cô yêu lại bấy nhiêu thì thật là tốt đến không còn gì bằng. Triệu Uyển Nhu vốn chỉ đang muốn tìm cớ cho hành động của mình, lại bị thái độ mừng rỡ như trẻ được quà của Thái Lãnh Hàn làm cho suýt mủi lòng lần nữa. Gã ngốc này,… Triệu Uyển Nhu không dám nhìn gương mặt đang hớn hở và ánh mắt sáng lấp lánh của Thái Lãnh Hàn nữa. Cô lại nằm xuống, úp sấp trên giường và chủ động vén áo lên, phơi bày tấm lưng trần ra trước Thái Lãnh Hàn. Tấm lưng của Triệu Uyển Nhu thon thả mềm mại và uốn cong một đường uyển chuyển. Làn da của cô trắng nõn càng làm nổi bật lên vẻ đẹp duyên dáng của tấm lưng ấy. Thế nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn không còn một chút tâm trạng nào để thưởng thức vẻ đẹp ấy. Bởi vì tầm mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một vệt bầm tím vắt dọc từ bả vai của Triệu Uyển Nhu xuống đến tận thắt lưng. Đó là dấu vết khi bị cây gậy đập vào hôm trước. Mặc dù đến giờ vết bầm ấy đã phai nhạt khá nhiều, nhưng khi lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn vẫn khiến hắn cảm thấy cả cõi lòng như tan nát.