Chương 27Thằng Răng Chuột dặn dò chuyện đó có vẻ kỹ lưỡng lắm. Nhưng bữa đó suýt chút nữa chính nó đã làm lộ bí mật của mình. Chẳng là khi Kiếng Cận và bạn ra về, những người trong quán lập tức xúm lại trầm trồ:- Hai chị em sinh đôi trông hay quá!Bà chủ quán hỏi Răng Chuột:- Hai con bé sinh đôi đó học chung lớp con hả con?Răng Chuột lễ phép:- Dạ, hai bạn đó học cùng lớp với con nhưng không phải là sinh đôi, thưa cô. - Con nói sao ấy chứ! Chị em không sinh đôi sao giống nhau đến thế?- Dạ, hai bạn đó cũng không phải chị em ạ. Chủ quán trợn mắt:- Không chị em là sao?- Dạ, là không bà con họ hàng gì hết đó cô. Câu trả lời của Răng Chuột khiến những người trong quán ngẩn tò te. Chuyện đó làm thằng Răng Chuột khoái lắm. Khoái đến mức quên béng mất cảnh giác. Về nhà, nó khoe ngay với Cọng Rơm:- Hôm nay vui quá là vui. - Chuyện gì vậy hở anh?- Ai cũng tưởng Kiếng Cận và Tóc Bím là chị em sinh đôi. Cọng Rơm cười:- Hôm đầu tiên hai chị ấy đến nhà chơi, em cũng tưởng thế. Nó bỗng ngước nhìn anh nó:- Hôm nay chị Kiếng Cận và chị Tóc Bím đến chỗ anh hở?Răng Chuột vui vẽ:- Ừ, hai bạn ấy rủ nhau đi... Suýt chút nữa, chữ “ăn” đã buột ra khỏi miệng Răng Chuột. May sao, đến phút chót, nó dừng lại kịp. Cọng Rơm chẳng ngờ vực gì, lại hỏi: - Ði xem anh dạy kèm hở?- Ừ! - Răng Chuột mừng rơn - Hai bạn ấy hình như cũng định nhận lời kèm cặp mấy đứa nhóc nào đó. Nên muốn xem anh dạy dỗ như thế nào. Nếu thế giới tổ chức một cuộc thi nói dối, Răng Chuột đứng hạng bét là cái chắc. Vì nó nói dối chả ra làm sao: Lý do nó đưa ra khó ai tin nổi. Nhưng Răng Chuột thì rất hài lòng về tài phịa chuyện của mình. Nó tưởng mình là tay tổ. Tại nó thấy Cọng Rơm gật gà gật gù và không thắt mắc gì thêm nữa đó mà. Nó không biết, thực ra, em gái nó đã biết nó phịa chuyện từ lâu. Có nghĩa là từ lâu, Cọng Rơm đã biết anh mình xách cặp ra khỏi nhà vào lúc bốn giờ rưỡi mỗi chiều không phải để đi dạy kèm. Có nghĩa là từ lâu, Cọng Rơm đã biết anh mình hằng ngày vẫn phục vụ ở quán ăn. Thậm chí nó còn biết quán ăn đó tên gì, bán thứ gì, ở nhà số mấy, trên con đường nào. Mặc dù Cọng Rơm chưa bao giờ đi ngang qua đó. Ðó là do Cọng Rơm nghe nhỏ bạn kể lại. - Mình vừa gặp anh bạn. - Ở đâu?- Ở một quán bún bò. - Ảnh có nói chuyện với bạn không?- Không, ảnh không nhớ mặt mình. - Hai người ngồi cùng bàn hở?- Không, ảnh làm tiếp viên. Ủa, bạn không biết sao?- Biết chứ. Lần đó, Cọng Rơm phải cố để đừng khóc, thậm chí để đừng run lên trước mặt bạn mình. Nhưng dù cố đến mấy, cặp mắt nó vẫn hoe hoe đỏ. - Bạn sao thế?- Mình thương anh mình! - Phải vất vả lắm Cọng Rơm mới tìm ra cách giải thích tự nhiên - Ðã bao nhiêu lần mình kêu ảnh đừng đi làm nữa nhưng ảnh vẫn không nghe. - Ấy là vì anh bạn là một người anh thương em. Bạn của Cọng Rơm nói đúng. Răng Chuột là một người anh thương em. Nên nó không muốn em gái nó biết bí mật của nó. Nó sợ Cọng Rơm buồn. Và Cọng rơm cũng là một người em thương anh. Nên nó không muốn anh nó biết nó đã khám phá ra những bí mật mà anh nó cố giấu. Nó sợ Răng Chuột buồn. Răng Chuột không biết điều đó. Cả Kiếng Cận và bạn cũng không biết. Nên khi biết ra, cả hai kinh ngạc khôn xiết. Ðó là hôm Kiếng Cận và bạn ôm hộp bánh đến nhà Răng Chuột. Răng Chuột về trễ, hai đứa ngồi trò chuyện với Cọng Rơm. Cọng Rơm nhìn Kiếng Cận lễ phép:- Em cám ơn chị Kiếng Cận về con mèo vải hôm trước nhé. Kiếng Cận trách: - Tặng lâu rồi mà bữa nay mới cám ơn. Cọng Rơm phân trần:- Tại chị và chị Tóc Bím giống nhau quá, em sợ nhầm. Bây giờ phân biệt được, em mới dám cám ơn. - Cám ơn nhầm cũng không sao! - Kiếng Cận đùa! - Chỉ sợ mai mốt em địng tặng quà cho chị, lúc đó nhầm mới thật tai họa. Cọng Rơm cười khúc khích. Nó hết nhìn Kiếng Cận lại quay sang nhìn bạn, vui vẻ nói:- Hai chị giống nhau như hai giọt nước, hèn gì hôm trước anh Răng Chuột bảo mọi người trong quán ai cũng tưởng hai chị là chị em sinh đôi. Cọng Rơm nói năng bình thường, nhỏ nhẹ nhưng Kiếng Cận và bạn nghe như sấm nổ bên tai. Cả hai bất giác đưa mắt nhìn nhau. Rồi cùng quay lại, ngỡ ngàng:- Em biết rồi hở, Cọng Rơm?Cọng Rơm ngơ ngác:- Biết gì cơ?- Biết chuyện anh Răng Chuột ấy. - Chuyện anh Răng Chuột sao ạ?Bạn nhíu mày:- Có phải em vừa nói “mọi người trong quán”... Cọng Rơm chợt hiểu. Nó tái mặt khi nhớ ra câu buột miệng vừa rồi. Trong một phút lơ đễnh, nó đã tự tố cáo chính nó. Cho nên nó không còn cách nào khác là cúi đầu, lí nhí:- Dạ, em biết lâu rồi ạ. Thú nhận của Cọng Rơm làm Kiếng Cận và bạn dở cười dở mếu. Răng Chuột đã dặn tới dặn lui Kiếng Cận và bạn về chuyện này. Là chớ có hé môi với Cọng Rơm. Là phải cực kỳ kín tiếng. Là tuyệt đối bí mật. Trong khi nhỏ Cọng Rơm đã biết tỏng từ khuya. Thằng Răng Chuột thật khờ quá đi mất. Dù sao câu nói thứ nhất của Cọng Rơm cũng chỉ khiến Kiến Cận và bạn dở cười dở mếu. Nghĩa là trong cái mếu vẫn còn có một tí cái cười. Nhưng đến khi nó nói tiếp câu thứ hai thì Kiếng Cận và bạn chẳng cười được nữa, chỉ toàn mếu:- Hai chị nhớ đừng để cho anh Răng Chuột biết là em đã biết đấy nhé. Thế ra không chỉ ông anh mà cả cô em cũng nhờ Kiếng Cận và bạn giữ bí mật giùm. Một bên không muốn cho bên kia biết. Một bên không muốn cho bên kia biết mình đã biết. Bạn gật đầu:- Chị hứa. Kiếng Cận cũng gật đầu:- Chị hứa. Cả hai hứa. Và không hỏi gì thêm. Vì Kiếng Cận và bạn đều biết tại sao Cọng Rơm lại yêu cầu như vậy.