Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 8: Bảo bối

21-11-2024


Trước Sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư __________Hai mùa xuân hạ ở thành phố S tương đối dài, trường Đại học của Tuỳ Diên xuân có hoa đào, hè có hồ sen, hàng cây hai bên sân trường xum xuê rậm rạp, cảnh sắc bốn mùa đều khác biệt, lại là trường học danh giá nổi tiếng của cả nước nên dẫn tới có không ít du khách sẽ ghé trường ngắm cảnh.
Cô và Mạch Triết Tư hẹn nhau ở nhà ăn phía Đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào làm không gian vừa thoải mái vừa ấm áp.
Người phụ nữ ngồi đối diện mặc áo choành bất đối xứng màu tím nhẹ, tóc được búi cao lên, không chỉ rất có tinh thần, mà còn mang đầy hơi thở nghệ thuật.
Mạch Triết Tư khi thì ưu nhã, khi thì phù hoa, là người lưỡng tĩnh, tất cả mọi việc đều dựa theo tâm tình mà quyết định.
Tuỳ Diên gọi một phần bánh trứng và ly cà phê, kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, hai người không cần hỏi han ân cần gì, mà đi thẳng luôn vào vấn đề.
"Cô gia nhập công ty của Nam Nam là có một chút nguyên nhân đặc thù, Tuỳ Diên à, cô biết em thật sự khá bối rối.
Thật xin lỗi, trước đó cô cũng không nói trước với em...
.
Quyết định này có chút đột ngột, phương diện này có chút nhân tố cá nhân.
" Tuỳ Diên cũng đoán được chắc chắv có vấn đề, nhưng không nghĩ tới Mạnh Triết Tư sẽ nói không tỉ mỉ như thế, liên tục lặp câu, hiển nhiên không muốn nói quá chi tiết.
Trước giờ là nhà nghệ thuật không thích vòng vo, sấm rền gió cuốn, mà nay lại hoàn toàn bất đồng.
Cô càng thêm ngoài ý muốn, chần chờ uống ly cà phê, hàm răng chạm tới cà phê lạnh làm nướu lợi có chút ê.
Lúc trước bị nhiệt miệng, lại bị thương, có lẽ không nên uống đồ lạnh như vậy, nếu như bác sĩ Giản biết...
.
.
Có lẽ lại bắt cô há miệng ra để kiểm tra rồi.
"Cạnh tranh thương nghiệp thì không có công bằng công chính gì cả, càng đừng nói hai người quyết định không có gì sai cả...
.
, cô không cần phải cảm thấy có lỗi, cô lúc trước cũng chưa nói gì...
...
" Mạch Triết Tư biết cô trước giờ là cô gái lý trí ân oán phân minh, sắc mặt hơi động, "Nam Nam mời cô về làm nhà thiết kế thị giác cho công ty con bé, lúc trước cô đã từ chối rất nhiều thương hiệu, bây giờ...
.
.
Lần này phá lệ, Tuỳ Diên, em nếu là...
.
.
" Giáo sư Mạch chỉ nói phần đầu, nhưng Tuỳ Diên đã được câu tiếp, vội vàng cản lại: "Thật sự không cần...
.
.
Cô Mạch, em chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi, nếu cô nói vậy thì em hiểu mà.
" Cô nhìn cô Mạch, cười vừa ngoan vừa dịu dàng.
Tuỳ Diên không nghĩ vì chuyện này mà làm hai người có hiềm khích với nhau.
Mạch Triết Tư có nỗi niềm khó nói.
Nếu đã biết cô ấy khó xử, thì vì sao vì chút lợi ích mà tăng thêm phiền não cho người khác, cô chưa bao giờ làm vậy với những người mình thích.
"Em và Nam Nam lúc trước cũng có ý kiến khá khác nhau, như trước kia cảm tình hai đứa tốt như vậy, vậy mà vì chút việc của công ty, thật đáng tiếc...
...
Tính cách của đứa nhỏ Nam Nam dễ đắc tội với người khác, em là người hiểu chuyện, con bé lúc nào cũng nói chuyện gay gắt...
.
.
" Tuỳ Diên nhấp môi cười rộ lên: "Tính cách của cô và cô ấy rất giống nhau, em vẫn luôn cảm thấy thế.
" "Bạn họ Tuỳ, em dám nói cô thế sao...
...
" Quan hệ của hai bọn cô khá thân thiết, từ lúc đường ai nấy đi, sinh ra quan hệ cạnh tranh, rồi cũng ít liên lạc hơn, nhưng cũng không đến nỗi xé rách mặt nhau, giống như người ta hay gọi là plastic hoa tỷ muội (*).
(*) plastic hoa tỷ muội: ý là chỉ hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn.
Bên ngoài thân thiết chị em nhưng thực chất đấu đá như điên (nguồn: AIGiaitri.
com) Giáo sư Mạch cùng cô hàn huyên về mấy tin tức nghệ thuật mới nhất, sau đó điện thoại rung lên báo có tin nhắn mới, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua rồi ngước nhìn về phía ngoài cửa sổ nhà ăn.
"Nam Nam tới đón cô.
" Tuỳ Diên theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua, mơ hồ thấy cách đó không xa đang vẫy tay với hai người họ, còn chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay.
"Tuỳ Diên, chúng tôi đi về công ty, chút nữa cô còn có tiết đúng không?" Trang Tễ Nam học xong khoa chính quy rồi về nước, chú tâm vào hoạt động của công ty, còn cô thì vẫn đang học lên thạc sĩ, cả ngay hôm nay đều có lớp.
Tuỳ Diên gật đầu, ý bảo cô Mạch hãy đi đu, mà lúc Mạch Triết Tư đứng dậy, giơ tay nhẹ nhàng nhéo cái cằm nhọn nho nhỏ của cô một cái.
Thái độ thân thiết của cô trò rốt cuộc cũng trở lại như xưa, "Bạn học nhỏ, có lẽ một ngày nào đó, nhưng không phải là hiện tại, cô sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với em.
" Tuỳ Diên mỉm cười rồi vẫy tay.
Thuận tiện chào hỏi với Trang Tễ Nam đang ở chỗ xa đợi giáo sư Mạch.
Cách một lớp cửa sổ, cô nhìn bóng dáng hiên ngang của cô Mạch, nhất thời không biết người kia là cố ý tới trường đón người hay chỉ do tiện đường, dù sao...
...
Những chuyện đó cũng không có liên quan tới cô.
Đang suy nghĩ, WeChat của Giản Mặc Vân lại nhắn tin đến.
Tuỳ Diên bỏ nửa miếng bánh trứng trong tay xuống, giương miệng cười, anh tắm xong rồi sao? "Cái chuyện thấy việc nghĩa làm lần sau lại nói, Lạc Hà nói sau ngày nghi thức muốn hẹn cô cùng ăn bữa cơm.
" Tuỳ Diên bỗng nổi hứng muốn treo ghẹo anh, cũng không nghĩ nhiều mà nhắn một tin: "Anh ấy muốn hẹn tôi ăn cơm sao? Vậy bác sĩ là muốn ăn ké sao?" Giản Mặc Vân vừa văn phòng Cửu Viện, còn chưa kịp ngồi xuống đã cầm điện thoại nhắn tin.
Thân hình anh cao lớn, người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Bác sĩ Khuất đi ngang qua, chuẩn bị chào hỏi với bác sĩ Giản, anh ta nhớ tới cô gái nhỏ đặc biệt xinh đẹp lần trước, muốn hỏi bác sĩ Giản xem vết thương của cô đã lành chưa.
Không nghĩ vừa đi nửa bước, bác sĩ Khuất lại phát hiện gương mặt đối phương trầm xuống, nửa gương mặt khuất sáng, tâm tình hình như không tốt lắm.
Là ai chọc thân sĩ (**) Anh quốc trước giờ luôn ôn hoà phải bực mình thế này? (**) thân sĩ: quý ông, người có học thức Anh ta sờ mũi, thức thời yên lặng tránh ra.
...
...
Sau một ngày học, buổi tối Tuỳ Diên đến phòng làm việc ăn tối cùng các đồng nghiệp, bọn họ gọi một nồi lẩu cay Tứ Xuyên, làm cô thèm không chịu nổi, nhưng lại không dám quá liều, chỉ nhấp miệng vài miệng, làm cô thèm muốn chết.
Trong không khí tràn đầy mùi ớt cay làm kích thích vj giác của cô, cô vừa múc một chén tiết canh hỗn hợp (***) thì điện thoại rung lên, nên cô liền bỏ vào miệng một miếng xách bò (**), mở điện thoại ra thì nhận ra là cuộc gọi của Hàm Hàm.
(***) xách bò: hay còn gọi là dạ dày bò (****) tiết canh hỗn hợp: tức món "Mao huyết vượng", vốn là đồ ăn rất được người dân Trung Quốc ưa dùng.
Nguyên liệu chính để làm món này là tiết lợn, tiết chó, hoặc tiết vịt (hình mình hoạ ở dưới) "Huhuhu, chị ơi...
...
" Mồm miệng của bạn học nhỏ nói không rõ, còn có tiếng nức nở.
Lòng Tuỳ Diên mềm hẳn đi, "Làm sao vậy? Ai khi dễ tiểu Hàm Hàm đáng yêu nghe lời nhất của chị thế?" "Chị ơi, răng em đau...
...
.
Em không ăn được kẹo đường yêu thích rồi, huhuhu...
.
.
" "A? Sao lại thế? Khi nào bắt đầu đau vậy?" Tuỳ Hàm từ nhỏ đã thích làm nũng với mẹ và chị, bây giờ răng lại cực kì đau, nên càng nũng nịu, "Mẹ nói do em ăn kẹo nhiều quá...
...
Hàm Hàm dũng cảm lắm, nhưng hàm răng đau quá...
...
Nên mới khóc.
" Tuỳ Diên "ai" một tiếng, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ, "Hàm Hàm à! Em nhịn một chút đi, sáng mai chị học xong hai tiết, trưa sẽ dẫn em đi gặp nha sĩ được không?" Tuỳ Hàm ở đầu bên kia nói, "Được ạ, nhưng không phải chị sợ nhất là nha sĩ sao? Bảo bảo (****) cũng sợ.
" (*****) Bảo bảo (宝宝): người yêu quý, thân yêu.
(tớ thấy để "bảo bảo" quá đáng yêu nên giữ lại từ hán việt luôn) Tuỳ Diên muốn nói, đứa nhỏ ngốc, dù sao đi gặp nha sĩ cũng là em khám, chứ có phải chị khám đâu mà sợ chứ.
Đang muốn trả lời, cô nghe thấy bên kia điện thoại vang lên tiếng của cơ trưởng Tuỳ---- "Hàm Hàm, sao con lại phiền đến chị thế?...
...
.
.
Chị còn phải học rồi lo chuyện công ty nữa, mẹ nói ngày mai sẽ dẫn con đi khám bác sĩ.
" Tuỳ Diên kêu em trai đưa điện thoại cho cơ trưởng Tuỳ, "Bố ạ, không có gì đâu, mai con sẽ dẫn Hàm Hàm đi, bố mẹ đừng hẹn bác sĩ, con có quen một nha sĩ, cũng không tệ lắm...
.
" Cơ trưởng Tuỳ hơi lấy làm lạ với phản ứng của con gái, nhưng biết cô không nói nên ông cũng không nhiều lời hỏi, cứ để cho hai chị em đi.
Tuỳ Diên ba dỗ hai lừa mới nhận được nhiệm vụ đưa em trai đi.
Đến giữa trưa, tài xế trong nhà đưa Tuỳ Hàm thẳng đến phòng khám Ngạo Lư, còn Tuỳ Diên cũng đến kịp lúc.
Nửa khuôn mặt của tiểu Hàm Hàm sưng lên, cũng may đã uống thuốc hạ sốt lấy ở phòng khám nhi trước rồi, nhưng vẫn là tiểu bánh bao danh xứng với thực làm người ta yêu thích.
Tuỳ Diên nhẹ nhàng hôn cái trán của bạn học nhỏ, đỡ thằng bé đi vào cửa kính.
Cô không nhắn WeChat nói cho bác sĩ Giản mà là trực tiếp đặt hẹn ở quầy tiếp tân, nhưng trước lúc hẹn cũng có thuận tiện hỏi có thể để anh ngồi bên này khám hay không.
Đáp án tất nhiên là có thể.
Em gái ở quầy tiếp tân nhìn thấy đại mỹ nhân lại tới nữa, liền thân thiết đứng lên chào đón, "Tuỳ tiểu thư, hân hạnh chào mừng chị tới.
" Tuỳ Diên xác nhận lại lịch hẹn, đối phương vừa nhập dữ liệu vào máy tính, vừa nói: "Nha sĩ Vương Tử lúc trước chị hẹn đã xin nghỉ phép rồi, mấy ngày nay không có làm, bác sĩ Giản có khám bệnh nhân của anh ấy, chị có muốn khám không ạ?" Tuỳ Diên "ách" mộ tiếng, vốn định khám nha sĩ Vương Tử, không nghĩ tới vẫn rơi vào lòng bàn tay của bác sĩ Giản...
.
.
Anh có phải là cố ý hay không? Được rồi, theo cái mối quan hệ sâu xa giữa hai nhà Tuỳ gia và Kiều Tư Đại, anh đối với con gái của bạn cũ chắc hẳn sẽ quan tâm hơn chút.
Bởi vì Tuỳ Hàm khó chịu, Tuỳ Diên đau lòng bế em trai nhỏ tuổi lên, hai người đi theo ý tá vào thang máy lên lầu hai, một đường thẳng đi vào phòng khám cuối.
Giản Mặc Vân đã đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo blouse trắng, đứng ở bên bàn điều khiển, hơi cúi đầu, biểu tình có chút lười biếng, nếu không phải do bộ trang phục lạnh lẽo này, thì nhìn qua càng giống như minh tinh điện ảnh.
Cô ngừng thở một chút, trộm ngắm bộ dáng của bác sĩ Giản, biểu tình của đối phương rất tự nhiên, nhìn qua tựa hồ không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng Tuỳ Diên phát hiện, người đàn ông này thật sự có một chút tế bào phúc hắc.
Bác sĩ Giản nhìn hai chị em đứng ở cửa, mặt đầy tươi cười: "Bạn học Tuỳ, sao lại tới nữa rồi, tới để gặp bác sĩ Giản sao?" Tuỳ Diên ngẩn người, "Không phải, không phải muốn gặp bác sĩ...
.
.
" Dù sao người muốn gặp bác sĩ không phải là cô.
Thần sắc của Giản Mặc Vân vẫn thản nhiên như cũ, "Vậy thì đơn giản đến là để nhìn tôi sao.
" Tuỳ Diên:????? "Cái kia, em tôi bị đau răng, anh kiểm tra xem có phải bị sâu răng rồi không.
" "Ồ? Thật tiếc quá, tôi còn tưởng rằng cô cố ý đến gặp tôi chứ.
" Y tá đứng một bên dùng ánh mắt ái muội nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày.
Tuỳ Diên làm bộ không phát hiện, lầm bầm một câu, "Tôi tới gặp anh xem gì, gần đây tôi đủ xui xẻo rồi, thật sự không muốn lại gặp bác sĩ nữa đâu!!!!" Giản Mặc Vân hạ thấp hàm dưới xuống, nghiêm túc nhìn Tuỳ Hàm, ôn hoà cười: "Mặt có chút sưng, bạn học nhỏ này, có phải răng rất đau không?" Tuỳ Hàm uỷ khuất gật đầu, mắt rưng rưng như muốn khóc.
"Thật dũng cảm.
Ngồi lên ghế nào, để chú kiểm tra cho cháu, yên tâm, không đau đâu.
" Giản Mặc Vân thấp giọng dỗ thằng bé, anh khom lưng xuống, từ góc độ của Tuỳ Diên nhìn qua, đột nhiên nhớ tới bộ dáng lúc đánh người của anh.
Đúng là có chút đẹp trai.
Còn chưa hồi thần, cô thấy bác sĩ Giản nghiêng mặt qua nhìn cô nói: "Có phải cảm thấy mấy lời an ủi tôi nói với em cô có chút quen tai đúng không?" Tuỳ Diên:...
...
Thật sự bực mình nha.
_________________CHÚ THÍCH: (***) tiết canh hỗn hợp (hình minh hoạ)

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!