Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 94: Lập uy lập đức

11-10-2024


Trước Sau

Nghe thấy lời của ông cụ.
Lâm Mộng Đình và tất cả mọi người bên nhà Lâm Thu Thanh đều lộp bộp trong lòng.
Còn Lâm Lai Phong thì lại vui vẻ mừng rỡ.
Ông ta cảm thấy có lẽ vận mệnh của mình sẽ có thay đổi trong hôm nay.
Những người khác thì đều mang theo vẻ mặt châm chọc nhìn Lý Dục Thần.
Bọn họ như thể đã nhìn thấy kết cục đáng thương của anh rồi vậy.
Muốn trở thành con rể nhà họ Lâm là chuyện không thể, có thể giữ được cái mạng nhỏ này, e rằng đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lý Dục Thần chắp tay nói: “Thưa ông, cháu vô ý mạo phạm tổ tiên nhà họ Lâm, ra tay dạy dỗ người phụ nữ này, đơn thuần chỉ là vì miệng người này quá thúi.
Nếu ông cảm thấy cháu làm thế đánh vào mặt mũi nhà họ Lâm vậy thì cháu xin lỗi ông”.
Anh vừa dứt lời thì một tiếng cười châm chọc vang lên.
“Vừa nãy không phải còn rất lợi hại à, cứ tưởng là trâu bò thế nào, chỉ vậy thôi sao?”“Còn có thể thế nào nữa, anh nghĩ cậu ta là ai chứ, cũng chỉ là một tên xuất thân thấp kém”.
“Mộng Đình là cô gái tốt cỡ nào, đây là thể diện của nhà họ Lâm, sao có thể gả cho tên này được?”“Đúng vậy, ông cụ chắc chắn là nhất thời hồ đồ, hôm nay đã tỉnh ngộ rồi, đúng lúc nhân cơ hội này đuổi ra ngoài”.
“Sao đuổi ra ngoài đơn giản thế được? Anh chờ xem, lát nữa chị cả xử lý anh ta ra sao, có thể thoi thóp thở được cũng là mạng lớn rồi”.
…Ngay khi mọi người muốn nhìn thấy Lý Dục Thần bẽ mặt thì lời tiếp theo của ông cụ Lâm lại khiến tất cả mọi người sững sờ.
“Đánh hay lắm!”Ông cụ bỗng nâng cao giọng, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh ngạc trong từ đường.
Dưới cái nhìn của ông cụ, mọi người cứng đờ tựa như hóa đá.
Không một ai dám lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Nhà họ Lâm bao nhiêu năm rồi chưa bị người ta tát vào mặt? Sống cũng quá sức thoải mái rồi đấy!”“Chú!”Gương mặt Lâm Lai Nghi lúc trắng lúc đỏ, đừng thấy bà ta tự cho mình là chị cả ở nhà họ Lâm, gặp ai cũng hất mặt chỉ tay năm ngón mà lầm, ở trước mặt ông cụ thì cũng không dám lỗ mãng gi.
“Một người ngoài như cậu ta sao có thể bước vào từ đường được chứ? Cháu chẳng qua chỉ nói hai câu thôi là đã bị cậu ta đánh rồi.
Cháu mất mặt không quan trọng, nhưng đây là mặt mũi nhà họ Lâm…”“Nhà họ Lâm còn có mặt mũi sao?”, Lâm Thượng Nghĩa lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, sao ông cụ lại tức giận như vậy.
Chỉ có Lâm Lai Phong giật mình trong lòng, biết hôm nay mình không thể thoát được rồi!“Người là do tôi dẫn vào, cái mạng già của tôi đây là do cậu ấy kéo về từ tay Diêm Vương, hôm nay trong nhà họp mặt gia tộc, tôi sợ cái thân già của mình không chịu nổi nên nhờ Lý Dục Thần đến châm huyệt cho tôi.
Nếu như vậy cũng tính là vi phạm quy tắc nhà họ Lâm vậy thì lỗi sai là ở tôi.
Tự tôi sẽ tạ tội với liệt tổ liệt tông.
Các người chê tôi sống lâu quá đúng không? Không cần vội như vậy, tôi hơn tám mươi rồi, sống không được mấy ngày nữa đâu”.
“Chú, cháu không có ý này…”, Lâm Lai Nghi tủi thân nói.
“Bố…”, Lâm Thu Thanh cúi đầu nói: “Là do con không quản lý tốt gia đình, khiến bố phải bận tâm”.
Lâm Thượng Nghĩa xua tay: “Được rồi, bố cũng không trách các con.
Tệ nạn quốc gia kéo dài cũng không thể xử lý ngày một ngày hai, vấn đề nhà họ Lâm, bố có trách nhiệm.
Vì vậy hôm nay, bố muốn tuyên bố vài chuyện, xem như là làm rõ ràng với con cháu Lâm thị”.
Lời của ông cụ nghe như có ý dặn dò chuyện hậu sự, điều này khiến bầu không khí tại từ đường bỗng trở nên nặng nề, mọi người cũng chẳng thở mạnh.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài một tiếng, sau đó vẫy tay với Lý Dục Thần: “Dục Thần, đến giúp tôi châm huyệt đi”.
Không lâu sau, sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa đã hồng hào, ánh mắt cũng minh mẫn hơn.
Lý Dục Thần cất kim châm cứu.
Lâm Thượng Nghĩa từ trên xe lăn đứng dậy.
Vóc dáng ông cụ cao lớn, tuy đã có tuổi nhưng phong độ vẫn bất phàm, chỉ đứng đó thôi cũng đã có khí thế không giận tự uy.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!