Lâm Mộng Đình còn không hề hay biết, tay chân và trái tim không biết đặt ở đâu, chỉ có thể khế nhắm mắt lại, tùy anh thao túng. Tay tại Lý Dục Thần mơn trớn trên điểm đỏ như máu kia, lúc trước điểm đỏ kia mới chỉ như ba nốt ruồi, bây giờ đã hoàn toàn nở rộ, giống như ba cánh hoa kiều diễm. "Cảnh giới của em tăng lên rất không bình thường, hóa ra là do cái này", Lý Dục Thần lẩm bẩm. "Hả? Nguyên do gì?", lúc này Lâm Mộng Đình mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn ngực mình. "Em đã nhiễm huyết khí thiên ma của anh”, Lý Dục Thần kéo lại quần áo giúp cô, có hơi lo lắng nói: "Đi con đường thiên ma, tiến triển cực nhanh, nhưng tâm ma cũng sẽ càng ngày càng mạnh theo sự tăng trưởng của pháp lực và cảnh giới. Cũng may em chỉ là chịu ngoài da, không giống anh, huyết mạch tự sinh ra, ma tâm ở bên trong. Anh truyền cho em một bộ công pháp, em cố gắng tu luyện, tiêu hóa hết sức mạnh thiên ma này". Trái tim bối của Lâm Mộng Đình bình tĩnh trở lại, nhưng lại thoáng qua chút mất mát vô hình, cô gật đầu nói: "Ừ, em nghe anh”. Lý Dục Thần lại nói: "Anh có huyết mạch thiên ma, đây là sự thật không thể chối cãi. Hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu ra, dụng ý của sư phụ khi để anh xuống núi rèn luyện. Ma tâm ở bên trong, dù cho bước vào kiếm trận Vạn Tiên cũng không thể đánh tan, chỉ có kết cục thân xác và thần hồn đều diệt. Muốn trừ khử tâm còn phải dựa vào chính anh, trải qua đủ loại kiếp nạn, nhìn thấu quá khứ và tương lai, giải quyết xong duyên phận cùng ơn thù, mới có thể không ràng buộc, tiêu dao ngoài đời”. "Dục Thần, thật sự là làm khó anh”, Lâm Mộng Đình dùng ánh mắt si mê và lo lắng nhìn Lý Dục Thần: "Lúc trước em còn ngây thơ mờ mịt, từ khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em dần dần hiểu ra. Nhìn bên ngoài, anh không gì không làm được, thực ra anh mới là người khổ nhất trên đời. Dục Thần, em không thể giúp đỡ anh cái gì, em chỉ muốn nói, những lúc anh cảm thấy khổ sở thì tuyệt đối đừng làm khó mình, cần em làm gì, anh cứ nói cho em, chỉ cần có thể khiến anh vui vẻ, bảo em làm gì em cũng bằng lòng". Lý Dục Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lâm Mộng Đình, cười nói: "Em hiểu anh. Lúc trước anh cũng không hiểu, hiện tại mới hiểu rõ những thứ này. Muôn vàn khó khăn anh đều không sợ. Chẳng phải chỉ là trừ khử ma tâm sao, mẹ anh có thể hạ quyết tâm làm được, sao anh lại không thể?”"Dì là nữ tử hiếm thấy nhất thế gian!", Lâm Mộng Đình nói. "Em còn gọi là dì?", Lý Dục Thần nhìn Lâm Mộng Đình, nhẹ nhàng quẹt mũi cô. "Mẹ!", Lâm Mộng Đình cúi đầu xuống, nhỏ giọng kêu, giọng nói lộ vẻ ngại ngùng và hạnh phúc. Hầu Thất Quý hỏi Lý Dục Thần, anh có muốn tham gia yến tiệc mừng thọ của Tân gia không, nếu tham gia thì chuẩn bị quà tặng như thế nào. Lý Dục Thần suýt chút nữa quên việc này, nhưng Hầu Thất Quý làm quản gia căn nhà của họ Lý, ông ta sẽ không quên. "Ông cảm thấy tôi có phải đi không?", Lý Dục Thần hỏi Hầu Thất Quý. Hầu Thất Quý trả lời: "Cậu chủ, nếu cậu đã hỏi tôi, vậy tha thứ cho tôi cả gan nói. Nếu tôi nói, vẫn nên đi thì hơn”. "Vì sao chứ?""Tôi biết cậu chủ không để Tân gia vào mắt. Nhưng mặc dù ở Thủ đô, Tân gia không bằng được bốn gia tộc lớn, thì nói cho cùng cũng là một nhân vật. Cậu không để Tần gia vào mắt, như vậy người của toàn Thủ đô đều sẽ cho rằng cậu Lý mắt cao hơn đỉnh, không coi ai ra gì. Tuy bản thân cậu không quan trọng vấn đề này, nhưng nhà họ Lý là một gia tộc, về sau phải bám rễ sinh tồn tại Thủ đô, phải liên hệ với những người này. Mạnh Tử nói: "ÐĐem sức ra mà giả làm sự nhân, gọi là đạo bá. Đem đức ra mà thực làm sự nhân, gọi là đạo vương", nhà họ Lý muốn quay trở lại vị trí thế gia đệ nhất được thiên hạ công nhận, ngoài bản lĩnh và sức mạnh ra còn cần lòng người". "Ý của ông là muốn tôi lấy lòng Tân gia?”"Tất nhiên không phải", Hầu Thất Quý đáp: "Cậu chủ đi là cho ông ta mặt mũi, cũng bày tỏ thái độ với người giang hồ và thế gia Thủ đô, cậu và nhà họ Lý không phải là cao không thể với tới. Đến lúc đó, cậu chủ có thể tùy cơ ứng biến. Nếu Tần gia bày tỏ sự thân thiện với cậu, cậu lại cảm thấy người này có thể kết giao, vậy thì làm bạn bè. Nếu không phải người có thể kết giao, vậy đi thẳng, từ đây không qua lại với nhau”. "Nếu ông ta làm khó dễ tôi thì sao?", Lý Dục Thần cười hỏi. "Vậy thì dứt khoát xốc bàn, giẫm lên Tân gia leo lên trên!", Hầu Thất Quý cúi đầu nhìn thoáng qua tay đã khỏi hẳn của ông ta, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Có người bày yến hội thay chúng ta, mời toàn nhân vật nổi danh Thủ đô, cơ hội nổi tiếng tốt như vậy tìm nơi nào nữa?"Lý Dục Thần cười haha, chỉ vào Hầu Thất Quý nói: "Đây còn là ông chủ Hầu đánh cương thi, nhặt Nguyên bảo dưới mặt đất mà tôi biết sao?"Mặt già của Hầu Thất Quý đỏ ứng, ngượng ngùng nở nụ cười. "Ừ”, Lý Dục Thần gật đầu nói: "Pháp lực còn không thấp. Ngày đó Tứ gia còn nói tôi có mặt mũi, để Tôn Trường Hải tự mình ra mặt đưa thiếp mời. Thật ra ông †a đến thăm dò hư thực. Hai thằng nhóc Tiểu Vân và Nghiêm Cẩn đánh bị thương Phan Vân Long, hù dọa bọn họ'. Hầu Thất Quý giật mình, hổ thẹn nói: "Xem ra tôi vẫn là nông cạn, tự cho là nghĩ đến chu đáo, lại khiến cậu chủ hãm trong nguy hiểm. Là tôi thất trách, xin cậu chủ trách phạt". Lý Dục Thần cười haha: "Ông lại không sai, tôi trách phạt ông làm gì? Chỉ là hai thuật sĩ mà thôi, còn chưa vào được mắt tôi. Theo ý nghĩ của ông, tôi sẽ đi gặp vị Tần gia này. Quà tặng ông chuẩn bị sẵn cho tôi, trước không cần lộ ra, đến ngày ấy, ông đi cùng tôi". Hầu Thất Quý chợt cảm thấy vinh quang, khom người nói: "Vâng thưa cậu chủ".