Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 808: Gì cơ?

11-10-2024


Trước Sau

Ngay cả Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh còn bị trọng thương, ông ta tin rằng nếu Huyền Môn không ra tay mà chỉ dựa vào người trong võ đạo thì không thể bắt được Đạm Đài Ngọc.
Còn ở trong mắt ông ta, Lý Dục Thần chỉ là một thiên tài võ đạo trẻ tuổi có y thuật hơi lợi hại một chút mà thôi.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, không biết đã đi được sâu bao nhiêu, xa bao nhiêu, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh cửa đá vuông vắn, chắc chắn là do con người tạo ra.
Mạch nước ngầm chảy tới chỗ cửa đá thì tách ra làm hai dòng, chảy về hai phía.
Ông chủ Hầu cả kinh, nói: “Cổ rồng chia nước! Quả nhiên đây đúng là long mạch rồi, chỉ có điều không biết đây là nơi yên nghỉ của vị vương hầu nào?”Cửa đá không đóng, bốn người đi thẳng vào trong.
Nhưng vừa đi vào đây thì quả cầu lửa trên đầu Bạch Phương Hưng bỗng tắt ngúm, bất kể ông ta làm phép thế nào cũng không thể thắp sáng lại được.
Bốn bề lập tức chìm vào trong bóng tối.
“Không ổn rồi, âm khí ở đây quá nặng, tôi không sử dụng được Cửu Dương Chân Hỏa!”, Bạch Phương Hưng nói.
“Vậy làm sao bây giờ?”Ông chủ Hầu thấy bốn bề tối om, sợ run cả chân.
Nơi này không rõ là đã sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, vừa rồi bốn người đi cùng nhau, lại có ngọn lửa chiếu sáng nên ông ta không sợ, còn lúc này, ánh sáng đã tắt, đứng giữa bốn bề tối om, ông ta chợt cảm thấy không còn chỗ dựa, không khỏi hoảng hốt.
Trong lòng Tiêu Minh Hạc cũng hơi căng thẳng.
Tuy khả năng quan sát trong bóng tối của võ giả tốt hơn người bình thường, nhất là ở cấp bậc Tông Sư như ông ta thì càng không sợ bóng tối, đi lại vào ban đêm cũng chẳng khác gì ban ngày.
Thế nhưng đó là vì trong đêm tối vẫn còn ánh sáng.
Còn cái chỗ quỷ này lại thực sự tối thui, không hề có chút ánh sáng nào.
“Không sao đâu, xem tôi đây”, trong bóng tối vang lên tiếng của Bạch Phương Hưng.
Rất nhanh, một chút ánh sáng mờ mờ lóe lên, hóa ra là thanh kiếm gỗ đào trong tay Bạch Phương Hưng tỏa ra thứ ánh sáng màu tím đỏ.
Ánh sáng của kiếm rất thần kỳ nhưng hiệu quả chiếu sáng thì thua xa quả cầu lửa vừa rồi.
Có điều, dù yếu thì có ánh sáng vẫn khiến người ta thấy an toàn hơn nhiều.
Ông chủ Hầu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường, ông ta nhìn quanh một vòng rồi kinh hãi hỏi: “Cậu Lý đâu rồi?”“Gì cơ?” Bạch Phương Hưng quay đầu lại mới phát hiện ra không thấy Lý Dục Thần đâu.
Ông chủ Hầu sợ giật nảy mình, cả người nổi da gà, không còn kịp để ý xem đường đi có bằng phẳng hay không, có vướng thứ gì không, vội vàng ba chân bốn cảng, phát huy tốc độ chạy nhanh chưa từng thấy, chỉ sải vài bước dài đã đuổi kịp đốm sáng kia.
Tới khi nhìn thấy rõ ba bóng người bên cạnh thanh kiếm phát sáng, ông chủ Hầu mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn còn đập thịch thịch loạn nhịp.
Con mắt từ từ thích nghỉ với bóng tối, ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm gỗ đào dường như sáng hơn trước, giúp ông ta có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Nơi này là một căn phòng đá có bày rất nhiều những bình sứ cao chừng nửa thân người, trông khá giống những vại dưa muối trong kho hàng của xưởng muối dưa ở thủ đô.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!