Người vừa hỏi câu đó chính là Lâm Mộng Đình. Cô khoác tay Lý Dục Thần, nghiêng người dựa vào người anh, ngẩng đầu nhìn những chiếc kim châm trên tường. Câu hỏi của cô đã làm hỏng hết bầu không khí sùng bái vừa rồi. Mọi người như người vừa tỉnh mộng, giật mình hiểu ra, đúng vậy, kim châm cứu là để chữa bệnh, chứ có phải phi tiêu đâu, găm vào tường để làm gì?Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười, câu này của vợ chưa cưới của anh nhìn như tùy ý nhưng sắc thái biểu cảm và thời điểm lên tiếng lại được lựa chọn rất chính xác. Anh cười nói: “Nếu cái này có thể chữa bệnh thì chị Mai đã là thần y đệ nhất thiên hạ rồi”. Lâm Mộng Đình gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu như để chị Mai ném, chắc chắn sẽ còn chuẩn hơn ông ta”. Bọn họ đứng nói chuyện với nhau nhưng lại chọc giận người nhà họ Bạch. Một bác sĩ mặc áo bờ lu trắng đứng bên cạnh Bạch Phương Hưng nói: “Phương pháp châm cứu đã được ghi chép trong sách cổ rồi, không phải là điều gì bí mật, chỗ khó là ở chỗ phải kiểm soát lực. Chú ba có thể đâm cây kim châm nhỏ bé vào bức tường đá, dù độ dài kim châm dài ngắn khác nhau nhưng cây nào cũng đều chỉ vừa khéo lộ ra mỗi phần đuôi, khống chế một lúc bảy mươi hai cây kim, mỗi cây kim là một lực đâm mạnh yếu khác nhau, chứng tỏ công phu điều khiển kim châm đã cực kỳ điêu luyện, có nói là trên đời không ai sánh bằng cũng không đủ”. Người này bước tới chỗ bức tường, đứng trước những chiếc châm rồi khoa tay múa chân:“Huống chỉ vị trí của bảy mươi hai châm này còn vừa khéo tương ứng với vị trí của bảy mươi hai huyệt trên cơ thể người, không sai chút nào. Công phu như vậy mà các người lại nói là không thể dùng để chữa bệnh ư? Cũng chỉ có người không hiểu về y thuật mới nói như vậy mà thôi”. Nghe người này giải thích như vậy, quần chúng vây xem lập tức cảm thấy Bạch Phương Hưng thật lợi hại. Bạch Phương Hưng gật đầu hài lòng. Ông chủ Hầu đứng trong đám đông liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi lại đánh mắt nhìn Lý Dục Thần, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ. Ông ta làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên mấy chục năm nay cũng coi như là đã tích lũy được một chút tài sản nhưng ở thủ đô thì cùng lắm chỉ có thể coi là hơi giàu một chút mà thôi, nếu so với những gia tộc lớn siêu giàu thì ông ta còn chẳng bằng quả rắm của họ. Chẳng hạn như nhà họ Bạch, ông ta chỉ quen biết Bạch Quân Đường. Ở trong mắt Bạch Quân Đường thì ông chủ Hầu chính là một người có quầy hàng ở Phan Gia Viên, lúc trong tay ông ta có đồ tốt thì bọn họ còn có thể ngồi xuống uống trà, tán gẫu đôi ba câu, còn bình thường Bạch Quân Đường sẽ chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái. Nhưng ở nhà họ Bạch thì Bạch Quân Đường có là gì chứ!Còn ở thủ đô thì nhà họ Bạch xếp thứ mấy?Ông chủ Hầu hiểu rõ trong lòng rằng với địa vị của ông ta, ngay cả Bạch Lão Ngũ nhà họ Bạch ông ta cũng còn không đu bám nổi, nói gì tới nhà họ Vương, nhà họ Tiêu, nhà họ Hà, nhà họ Sở. Nhưng bây giờ ông ta lại có một cơ hội. Rõ ràng cậu Lý đây muốn chấn hưng lại nhà họ Lý, hơn nữa trông còn rất có thực lực. Nhưng anh chỉ mới tới thủ đô, không người quen, không bạn bè. Lúc này, nếu như ông ta nương tựa vào anh, giúp anh làm vài việc thì liệu có phải là sẽ trở thành công thần chấn hưng nhà họ Lý hay không?Dù sao nhà họ Lý cũng từng là gia đình giàu có số một năm nào!Lỡ như thành công thì sao!Ông chủ Hầu chợt thấy kích động, bầu máu nóng trong người như sôi trào. Ông ta mở miệng nói: “Để tôi nói một câu công bằng nhé”. Ông chủ Hầu đột nhiên đứng ra khiến nhiều người bất ngờ, kể cả Bạch Quân Đường và Lý Dục Thần cũng thấy ngạc nhiên. Bạch Quân Đường lườm ông ta một cái: “Ông Hầu, ông muốn làm gì?”Ông chủ Hầu cười hề hề, chắp tay nói: “Thưa Ngũ Gia, không có gì cả, tôi chỉ muốn nói một câu công bằng mà thôi. Chuyện hôm nay đã được tôi chứng kiến từ đầu tới cuối. Ở đây, ngoài đương sự ra thì không có mấy ai nhìn rõ hơn tôi”. Bạch Quân Đường là một kẻ già đời, trực giác nói cho ông ta biết, e là chuyện mà ông chủ Hầu muốn nói không phải là chuyện gì tốt đẹp, cho nên bất giác muốn ngăn ông ta lại. Bạch Quân Đường sửng sốt, không ngờ ông chủ Hầu lại dám công khai bật lại mình. “Được, ông nói đi, tôi cũng muốn nghe xem ông sẽ nói lời công bằng gì”. Ông chủ Hầu lập tức nói: “Cậu Lý đây so y thuật với nhà họ Bạch. Tôi không biết có chuyện gì ẩn sau chuyện này hay không nhưng cuộc so tài đã diễn ra ngay trước mặt mọi người. Kể từ khoảnh khắc bác sĩ Bạch nhận thua ban nãy thì đáng ra chuyện này nên kết thúc rồi mới phải. Ông thấy có đúng không?” Ông chủ Hầu lại liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi nói tiếp: “Lúc ban đầu, tiền đánh cược là năm tỷ, đây là điều mà cả hai nhà đều chấp nhận, chúng tôi cũng đều nghe thấy. Còn sau đó, cổ phần, châm pháp gì đó là điều khoản kèm theo, hai nhà từ từ thương lượng với nhau là được. Còn hiện tại ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, chuyện thắng thua thế nào mọi người đều nhìn thấy, không cần phải thương lượng nữa, mọi người nói có đúng không?”