Mà lần này Từ Thông không màng đến chuyện bại lỗ nữa, lôi hết tất cả thế lực lên. Nếu quậy tanh bành thì có thể đúng như lời Từ Thông nói, cả Giang Đông gà chó không yên. Đương nhiên là Nghê Hoài Kỳ nơi khác như Giang Đông, thứ ông ta để ý là Kinh Khẩu nơi chốn của nhà họ Nghê. Vừa nhận tin một hàng dài phương tiện giao thông đủ loại từ xe bánh mì, xe tải, xe công trình cuồn cuộn trên đường cao tốc và quốc lộ từ Kim Lăng đến Kinh Khẩu. Từ Thông điên rồi! Điên mất rồi! Nghê Hoài Kỳ kết luận như vậy. Đây là cá chết lưới rách rồi! Đây là đối địch với cả Giang Đông! Nghê Hoài Kỳ không hiểu nổi Từ Thông mưu đồ cái gì?Chỉ bởi vì đánh chết một nho sinh bên cạnh ông ta thôi sao? Hay là vì buộc mình thả Lang Dụ Văn?“Nghê tông sư, làm sao giờ? Có muốn thả Lang Dụ Văn trước không?”Hầu Khuê Đông nghĩ tới nghĩ lui. Tuy rằng nhà họ Nghê là gia tộc hạng hai nhưng cũng bá chiếm Kinh Khẩu, đều có những sản nghiệp ngầm. Nhưng ông ta chỉ có mỗi võ quán Hoa Anh, nó do sư phụ để lại, là do năm ấy sư phụ dựa vào một đôi nắm đấm sắt đánh ra ở đại hội Vạn Quốc. Ông ta cũng không muốn võ quan Hoa Anh bị hủy hoại trong tay mình. Nghê Hoài Kỳ nhíu mày nói: “Hầu tông sư, lúc này chúng ta không được lùi bước. Ông lùi một bước, người ta sẽ lấn tới ba bước”. “Nhưng Trần Định Bang và Từ Thông kia điên hết rồi, hơi phiền phức đấy!”, Hầu Khuê Đông nói. “Hừi Tôi thấy bọn họ chỉ hù người thôi!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Chúng ta không ngại bình tĩnh xem biến đâu”. “Làm thế nào để bình tĩnh xem biến chứ?”“Trước tiên đừng động tới Lang Dụ Văn, người nhà họ Phan tính báo thù thì tìm tên Mã Sơn kia trước. Cũng đừng giết chết, để lại một hơi, để chúng ta xem thử giới hạn của Trần Định Bang và Từ Thông ở đâu, đến cuối cùng là bão nổi hay là diễn hề đây! Nếu bọn họ dám quậy tanh bành thật thì đừng trách chúng ta không khách khí!”Sát khí chợt thoáng qua người Nghê Hoài Kỳ đến cả Hầu Khuê Đông cũng thấy hoảng sợ. “Nghê tông sư, ý của ông là... , ông ta đưa tay làm bộ cắt cổ. Nghê Hoài Kỳ cười khẩy nói: “Bọn họ bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa. Ông không cần lo lắng, bọn họ đã vi phạm hiệp ước của liên minh thương võ, tông sư của hiệp hội võ đạo đều đứng về phía chúng ta. Còn cả nhà họ Trương ở Kim Lăng cũng sẽ về phía chúng ta”. Hầu Khuê Đông gật đầu, hạ quyết tâm, nói: “Được, vậy cứ làm thế”. Vì vậy, Nghê Hoài Kỳ lại lấy Lang Dụ Văn trong tay người nhà họ Phan về rồi giao Mã Sơn cho bọn họ. Phan Phượng Niên đã chết, tất nhiên người nhà họ Phan vô cùng bi phẫn, hận không thể băm thây hung thủ thành ngàn mảnh. Không bắt được Lý Dục Thần, không động được Lang Dụ Văn thì chỉ còn lại Mã Sơn. Người nhà họ Phan xả hết mọi cơn tức giận lên người Mã Sơn, chân đấm tay đá Mã Sơn, đánh suốt một buổi trưa, dù Mã Sơn có võ thì cũng bị đánh cho không ra hình người. Tới ban đêm, bạn họ càng đánh anh ta dữ dội hơn, treo anh ta lên cây hòe lớn trong sân. Đốt một đống lửa dưới chân anh ta, ngọn lửa canh chuẩn đốt tới lòng bàn chân Ma Sơn. Đêm hôm nay, Lý Dục Thần không xuất hiện. Trần Định Bang và Từ Thông cũng không phái người tới gây sự. Nhưng Thái Vĩ Dân lại dẫn theo một số người trèo tường đi vào nhà họ Phan, định bụng cứu Mã Sơn bị treo trong sân đi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé. Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Tuy rằng nhà họ Phan gặp biến cố lớn, nhưng tệ gì cũng là nhà giàu số một thành phố Long, người bảo vệ vẫn còn đây, huống hồ còn có hai vị tông sư, tất nhiên là kế hoạch của TháiVĩ Dân thất bại. Gã ta vừa mới chạy tới dưới tàng cây hòe, còn chưa kịp dập lửa thì đã bị bao vây. Trước khi Thái Vĩ Dân đến đây cũng biết phi vụ lần này cửu tử nhất sinh, nên dẫn anh em đến đây đều là tử sĩ bên cạnh gã ta. Thấy mình bị bao vây, gã ta bèn lấy tên ra, xông vào đánh nhau với người nhà họ Phan. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nằm lăn lóc khắp đất. Thái Vĩ Dân cũng bị treo lên chung chỗ với Mã Sơn. Trước khi Mã Sơn bị treo lên đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết nên giờ có đốt trụi bàn chân cũng không thấy đau đớn. Nhưng Thái Vĩ Dẫn là bị bắt treo lên, khi ngọn lửa đốt đến đầu ngón chân, gã ta không nhịn được kêu la. Thế là bị người khắp sân cười nhạo, khinh khỉnh, thấy gã ta bị hỏa thiêu còn thấy vô cùng sảng khoái. Nghê Hoài Kỳ hỏi gã ta: “Lý Dục Thần ở đâu?”Thái Vĩ Dân vừa mới kêu la thảm thiết vì bị hoả thiêu lại nhổ nước bọt, ngậm chặt miệng lại. Nếu ở quá khứ, có lẽ Thái Vĩ Dân đã cầu xin tha thứ từ lâu. Nhưng từ sau khi gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, được Lý Dục Thần cứu về từ trong tay thần chết, gã ta đã không còn sợ gì cả. Không chỉ bởi vì đã trải qua cái chết một lần, cũng không phải vì đã trải qua đau đớn, mà là bởi vì gã ta đã có tín ngưỡng. Ở trong lòng gã ta, Lý Dục Thần là tín ngưỡng, là sự tồn tại như thần linh. Người có tín ngưỡng sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì.