La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống. Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”. “Già rồi", La Bội Dao nói. Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”. La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông. “Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói. Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo. “Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”. La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”. “Bội Dao!”, Trần Định Bang biết La Bội Dao đang giận dỗi, càng như vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu: “Anh biết em giận anh, những năm nay, anh vì sự nghiệp, vì nhà họ Trần, đã hy sinh quá nhiều. Anh muốn cảm ơn em, cả nhà họ Trần đều phải cảm ơn em. Bội Dao, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta vẫn chưa già, còn có thời gian, không phải tư?”“Hôm nay anh đến, chắc không phải là để nói những lời mật ngọt này chứ? Nếu là vậy, thì anh đi được rồi. Những lời này, hơn hai mươi năm trước em đã nghe đủ rồi, em không muốn nghe nữa”. “Không, Bội Dao, em nghe anh nói”, bình thường Trần Định Bang vô cùng phong độ, có thể thao thao bất tuyệt diễn giảng hai tiếng trong tọa đàm trường đại học, ở trước mặt La Bội Dao lại ăn nói không đầu không đuôi: “Đương nhiên anh đến không phải để nói những lời này, anh còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với emf. “Thương lượng?”, La Bội Dao cười lạnh lùng: “Anh có thể có chuyện quan trọng gì thương lượng với em? Ha hat! Trần gia chủ trước nay luôn độc đoán chuyên quyền, lại nói muốn thương lượng với em?”Trần Định Bang hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: “Thực ra cũng không phải thương lượng. Anh nên đón em về nhà họ Trần từ lâu rồi”. La Bội Dao lắc đầu nói: “Không, em sẽ không đi theo anh. Trước đây anh không cho em vào cửa nhà họ Trần, sau này em cũng sẽ không vào”. Trần Định Bang ngẩn người: “Tại sao?”“Tại sao? Anh cảm thấy là tại sao?”, La Bội Dao hơi nổi gi ại sao hôm nay anh đến, trong lòng anh không rõ sao? Tại sao anh phải giả vờ, nói nhiều lời thừa thãi như vậy. Nếu không phải cậu Lý xử lý con trai bảo bối của anh, sợ rằng cả đời anh cũng sẽ không bước vào tiểu khu này phải không?”Trần Định Bang không thể phủ nhận sự thực mà La Bội Dao nói. Cho đến trước khi đi vào tiểu khu này, trong lòng ông ta cũng nghĩ vậy. Nếu không phải vì cứu Trần Chí Hổ, ông ta sẽ không đến, không phải ông ta không yêu La Bội Dao, mà quyết định của ông ta đưa ra, sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông ta chưa từng nghĩ trước đây mình đã làm sai điều gì, tất cả đều là vì gia tộc, vì sự nghiệp. La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thôi, Định Bang, chúng ta đã từng này tuổi rồi, đừng làm những chuyện vô vị nữa. Em sẽ không đi theo anh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cầu xin cậu Lý tha cho con trai anh. Đám trẻ không nên thành vật hy sinh vì cuộc tranh đấu của người lớn". “Bội Dao. . ”, Trần Định Bang còn muốn nói gì, bỗng nhiên trong bếp vang lên tiếng động, hình như có người bên trong. La Bội Dao cảm thấy kỳ lạ, Trần Văn Học và Lý Dục. Thần đã cùng ra ngoài, chẳng lẽ trốn bên trong nghe lén? Bà ta đứng lên, đẩy cửa phòng bếp, thì thấy một người đàn ông lạ mặt, tay cầm súng, chĩa họng súng đen xì vào bà ta.