Lý Dục Thần không nói nữa, cất vi kiếm ngũ hành, một tay bấm quyết, miệng niệm thần chú, một tay khác tóm về phía Thiệu Cư Ông trên hư không. Hồn phách của Thiệu Cư Ông bị bắt đi, ném vào trong gậy Ô Long. Gây gậy rung lên, cuối cùng táp một tiếng, rơi xuống đất. Đồng thời còn có thi thể của Thiệu Cư Ông ngã xuống theo. Lý Dục Thần quay người nói với Nghiêm Cẩn và Mộc đường chủ. đang ngây người như đá phía sau: “Nhớ kỹ, thiện ác đến cuối cùng sẽ có báo ứng! Người tu hành phải duy trì thiện niệm, lấy thiên tâm là trách nhiệm của mình, lúc nào cũng phải cảnh tỉnh, chớ có làm việc ác, chớ có dung túng dục vọng, nếu không, pháp lực càng cao, thì báo ứng càng nhiều, Thiệu Cư Ông chính là kết thúc!”Nghiêm Cẩn vội cúi người nói: “Xin ghi nhớ lời dạy của anh rểi”Mộc đường chủ run rẩy, bổng hiểu ra, mình vốn là một trong số người đã hóa thành tro bụi trong căn nhà kia, bây giờ vẫn sống đứng ở đây nghe vị thần này dạy bảo, đó là tạo hóa rất lớn!Ông ta cũng vội khom người theo Nghiêm Cẩn: “Mộc Niên Phong xin ghi nhớ lời dạy của thượng tiên, từ nay thay đổi suy nghĩ, nếu còn làm việc ác, rơi vào mười tám Tầng địa ngục, mãi mãi không siêu sinh!”Lý Dục Thần gật đầu nói: “Hai người đợi ở đây”. Nói xong, kim quang lóe lên, cuốn theo thi thể của Thiệu Cư Ông và cây trượng, bay vào đầm hoang. Thi thể của Thiệu Cư Ông bị ném vào trong nơi hoang dã không người. Rất nhanh đã thu hút lang sói và một đám động vật ăn thịt tới. Cây gậy được cắm bên cạnh thi thể của ông ta. Cây gậy bùng lên âm hỏa, giống như một cây nến, chậm rãi cháy, gió thổi không tắt, mưa rơi không tắt. Đám động vật gặm nuốt thi thể phía không xa thỉnh thoảng quay đầu, hiếu kỳ nhìn ngọn lửa này, và không biết tiếng kêu thảm thiết cực kỳ đau khổ truyền từ đâu đến. Tiếng kêu thảm âm u từ dữ dội đến hư yếu, cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, gỗ cháy hết, tiếng kêu mới dừng lại. Thi thể bên cạnh cũng chỉ còn lại một khung xương, phát ra ánh sáng trắng âm u dưới ánh mặt trời. Chỉ có mấy con côn trùng không rõ là gì đen xì xấu xí còn đang bò lên bò xuống trên xương trắng, không chịu rời đi. Sau khi Lý Dục Thần ném thi thể của Thiệu Cư Ông và gậy Ô Long, liền về trấn Lâm Hoang. Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong còn đang ngẩn người ở đó. Lý Dục Thần lấy cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng lục soát được từ trên người Thiệu Cư Ông trả cho. Nghiêm Cẩn. Căn nhà của cửa hàng thổ sản vùng núi bị hồn của Ô Long đánh vỡ, lúc này chỉ còn lại giếng trời. Lý Dục Thần quyết định để Nghiêm Cẩn ỏ lại nhà Lam Điền trước, sau đó mình đến Ân Sơn, tiêu diệt phái Âm Sơn. Anh đang định đưa Nghiêm Cẩn đi, Mộc Niên Phong vội nói: “Cậu... cậu Lý, tôi làm thế nào?”Lý Dục Thần nói: “Ông là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, mấy năm nay cũng vớt được không ít lợi ích chứ?”Mộc Niên Phong sợ đến quỳ dưới đất: “Đúng, đã tích được chút tiền, tôi đi lấy ngay, mời công tử đếm”. “Không cần đâu”, Lý Dục Thần nói: ông ta thay đổi suy nghĩ, từ nay một lòng hướng thiện, làm thêm chút việc tốt vì dân chúng của trấn Lâm Hoang. Căn nhà của cửa hàng này sập rồi, ông bỏ tiền tu sửa lại, kinh doanh cho tốt. Nếu có tiền dư, xem dân chúng trên trấn có khó khăn gì, thì hết sức tiếp tế, chuộc lại tội lỗi của ông đi”. Mộc Niên Phong nói: “Nơi này là đường khẩu ngoại đường phái Âm Sơn, mấy ngày nữa họ cử người đến kiểm tra thì làm thế nào?”Lý Dục Thần nói: “Sẽ không còn phái Âm Sơn nữa”. Nói xong liền đưa Nghiêm Cẩn đi. Toàn thân Mộc Niên Phong run lên, ngây người quỳ trong sân. Sao sáng ngập trời chiếu xuống, trong màn đêm đen xì, anh như nhìn thấy ánh đèn của hàng vạn nhà. Từ nay, trấn Lâm Hoang có thêm một người tốt họ Mộc mở cửa hàng thổ sản vùng núi. Lam Điền về nhà, một mình ngồi trong phòng ngẩn ngơ. Bố mẹ và ông nội đều uống say mèm, lúc này đang ngủ rất ngon, trong nhà vang lên tiếng ngáy của họ. Trong rừng tĩnh mịch thấp thoáng vang lên tiếng kêu của dã thú. Lam Điền nghĩ đến chị đó vẫn còn ở trong rừng, liệu lúc này có bị thú hoang ăn thịt không? Cô bé rất nhanh đã đến nơi mà Lý Dục Thần bóp. chết con rắn xanh. Cô gái đó ngồi trong rừng cây, ngồi yên bất động. “Chị à, chị không sao chứ?”, Lam Điền đi đến hỏi.