Hoàng Định Bang mỉm cười, người trông như đạo sĩ bên cạnh ông ta lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn. Khi Lý Dục Thần nghe thấy côn luân thảo, rất kinh ngạc. Bởi vì anh biết côn luân thảo là thứ gì, loại cỏ này sinh trưởng ở đỉnh Côn Luân, có công hiệu vô cùng thần kỳ. Khi anh ở đỉnh Thiên Đô, thường xuyên dạo chơi các núi lớn ở Côn Luân, vì vậy thường xuyên nhìn thấy. Các môn phái hoặc tán tu của Côn Luân thường xuyên hái côn luân thảo dùng để luyện đan phối thuốc. Nhưng côn luân thảo có dược tính cực hàn, không có dược liệu đặc biệt phối hợp, vốn không thể làm thuốc. Chưa từng nghe nói người ở nhân gian đến nơi này, có được côn luân thảo. Càng chưa từng nghe nói, loại bệnh nào cần côn luân thảo cứu mạng. Lý Dục Thần nhìn chăm chăm chiếc hộp gỗ của đạo sĩ đó. Đạo sĩ mở chiếc hộp, lộ ra một cây thực vật màu xanh nhạt, một luồng khí mát tỏa ra, lập tức cả phòng ngập hương thơm, tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái phấn chấn. “Đây chính là côn luân thảo ư?”Mọi người mở to đôi mắt, nhìn cây cỏ thần kỳ trong truyền thuyết. “Đúng thế, đây chính là côn luân thảo”, đạo sĩ nói: “Mấy năm trước bần đạo dạo chơi núi Côn Luân, ngẫu nhiên hái được trên một ngọn núi”. Dạo chơi núi Côn Luân?Mọi người lập tức kinh sợ tôn kính đạo sĩ. “Không biết phải xưng hô với đạo trưởng thế nào?”, Thẩm Bỉnh Nguyên hỏi. “Bần đạo pháp hiệu là Thanh Huyền”. Đạo sĩ vung phất trần, cảm giác như có tiên khí. Lý Dục Thần không khỏi ngẩn người. Thanh Huyền? Anh từng nghe sư trưởng nói đến, Võ Đang có một vị Thanh Huyền đạo trưởng, rất nhiều năm trước đã đột phá tiên thiên, lên đỉnh Thiên Đô, sau này lại về Võ Đang. Lý Dục Thần lại nhìn sang Thanh Huyền đạo trưởng này. Trên người đạo sĩ có pháp lực khế dao động, nhưng không rõ ràng, hiển nhiên là tu vi không cao thâm. Đương nhiên, nếu đúng là Thanh Huyền của Võ Đang, tu vi cao hơn Lý Dục Thần rất nhiều, anh không nhìn ra cũng rất bình thường. Nhưng giữa đôi lông mày của người này lại có khí âm tà là thế nào?Rõ ràng là vết tích để lại do tu tập thuật pháp âm tà nào đó, không thể giả được, Thanh Huyền đạo trưởng thực sự sao lại có khí tức như này?Cho dù thời trẻ ông ta từng lầm đường lạc lối, ông ta đã đột phá tiên thiên, vốn sẽ không để lại vết tích tu hành ngày xưa. Tiêu Thập Nương hình như hơi lo lắng, hỏi: “Thanh Huyền đạo trưởng, dám hỏi có bán côn luân thảo này không? Bố của tôi lâm bệnh nặng, cần gấp cỏ này cứu mạng, ông ra cái giá, hoặc là điều kiện gì cứ đề xuất, chỉ cần tôi có thể làm được”. Hoàng Định Bang nói: “Tiêu đại nương tử, bây giờ thứ này là của tôi, bà phải hỏi tôi mới đúng”. Vẻ mặt Tiêu Thập Nương khẽ biến sắc, cố gắng nở nụ cười: “Tổng giám đốc Hoàng, vậy coi như tôi cầu xin ông, nhường côn luân thảo cho tôi, ông ra cái giá đi”. Hoàng Định Bang cười lớn ha ha: “Bán thì không thể bán, Tiêu đại nương tử là cành hoa của thành phố Tuyên, khiến bao nhiêu đàn ông thèm muốn, năm đó Hoàng Định Bang tôi cũng là một trong số người theo đuổi, tiếc là, Tiêu đại nương tử không vừa mắt với tôi”. Ông ta nói xong nhìn sang Tiêu Thập Nương, ánh mắt khinh miệt. “Tuy bây giờ đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn quyến rũ, càng tuyệt hơn trước đây, tôi vẫn thích như vậy!”Ông ta nói lộ liễu như vậy, những người đang ngồi đều nghe ra ý của ông ta. Rất nhiều người cau mày. Những đại lão giang hồ này, luôn miệng nói đếnđạo nghĩa giang hồ, rất khó chịu với cách nhân cơ hội lúc người khác gặp nguy. “Ông. . ”, vẻ mặt Tiêu Thập Nương lúc đỏ lúc trắng. Ông lão bên cạnh vụt đứng ra. “Chú Liêu!”, Tiêu Thập Nương giữ ông ta lại, sau đó nói với Hoàng Định Bang: “Tổng giám đốc Hoàng, rốt cuộc ông muốn thế nào mới chịu cho tôi côn luân thảo?” Hoàng Định Bang cười nói: “Rất đơn giản, nhường mảnh đất mộ tổ nhà các người cho tôi, tôi sẽ cho bà côn luân thảo. Ngoài ra, tôi chịu thiệt một chút, ở cùng bà một đêm”.