Nếu Kim Cổ Mạn Đồng không phải do gã ta nuôi dưỡng thì sao gã ta có thể sử dụng được chứ? Hơn nữa còn là từ Nam Dương đến Hoa Hạ?Lý Dục Thần lấy linh hồn tà ác bám vào cơ thể Định Hương ra rồi đưa linh hồn của cô ấy trở lại cơ thể. Anh lấy một viên đan dược ra rồi đút vào miệng Đinh Hương, nhẹ giọng nói: “Ngồi ở đây, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa chúng ta sẽ về nhà”. Đỉnh Hương khe khẽ “ừ”, rồi nghe theo lời anh tựa vào ghế, nhăm hai mắt lại. Lý Dục Thần từ từ xoay người, nhìn về phía Tào Tra Lý. Lúc này, Tào Tra Lý vô cùng nôn nóng. Gã ta ngồi bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng bấm tay niệm thần chú. Từng tiếng chú của gã ta vang lên, toàn thân Kim Cổ Mạn Đồng lóe sáng, phù chú được khắc trên bề mặt động đậy, đến cơ thể của nó cũng thế. Nhưng mà, nó giống như bị một luồng lực lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường nào đó trói buộc, không tài nào trốn thoát. Trán Tào Tra Lý toát mồ hôi. Gã ta quay đầu nhìn về phía Lý Dục Thần, rít lên: “Là mày! Là mày đã giở trò! Nói cho tao biết, mày đã làm gì hả?”Lý Dục Thần bước tới chỗ tên bảo vệ chỉ còn lại nửa người kia, khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua nửa khuôn mặt, khép con mắt vô thần còn sót kia lại. Sau đó, Lý Dục Thần xoay người nhìn chằm chằm vào Tào Tra Lý. Trong mắt anh tóe lửa, sát khí trên người tỏa ra hừng hực. “Lũ tà ma ngoại đạo chúng bây làm điều tà ác ở Nam Dương cũng thôi đi, vậy mà dám đưa loại ác linh này đến Hoa Hạ nữa! Ông Cao, ông Vạn, bây giờ tôi tuyên án tử hình gã ta, hai người có ý kiến gì không?”Sở dĩ Lý Dục Thần hỏi một tiếng là vì sợ Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm cần giữ người sống, dù sao việc này còn liên can đến việc tranh đấu giữa nhà họ Cao và Hồng Môn. Thật ra bọn họ đều đã biết kẻ đứng sau là ai, không còn gì cần hỏi nữa. “Tôi không có ý kiến gì”, Cao Tử Hạng nói. *“W dân trừ hại, lòng người hả hê!”, Vạn Sơn Lâm nói. “Tốt lắm!” Lý Dục Thần gật đầu rồi nhìn về phía Tào Tra Lý. Tào Tra Lý hơi sợ hãi, run giọng hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”“Là người con của Hoa Hại” Lý Dục Thần đáp. “Bây giờ, mày có thể chết rồi”. Tào Tra Lý cười cuồng loạn nói: “Hahaha, mày tưởng mình giết được tao sao?”Khuôn mặt gã ta vặn vẹo, trong miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, bỗng nhiên gã ta tự đâm dao vào bụng mình. Gã ta há miệng, phun ra một con rết khổng lồ dài hơn một mét. Con rết lao ra, bay thẳng tới chỗ Lý Dục Thần. Lý Dục Thần cười khẩy, một tay tung chưởng, đứng từ xa chém xuống. Phịch, thanh đao rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một vết đao dài hai mét, sâu khoảng một tấc. Mà con rết đang lơ lửng giữa không trung kia bị đao khí bổ ra thành hai phần, rớt xuống mặt đất rồi chậm rãi biến thành một đống nước đen tuyền. Tào Tra Lý hét thảm, phun ra một ngụm máu tươi. Đây chính là bản mạng cổ của gã ta, vậy mà nó lại bị Lý Dục Thần chém dễ dàng như thế, đến bản thân gã ta cũng bị trọng thương. “Vì sao?”Tào Tra Lý không cam tâm mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, khàn giọng quát. Lý Dục Thần cười khinh miệt nói:“Mày dám đem theo Kim Cổ Mạn Đồng nhập cảnh, không coi người Hoa Hạ bọn tao ra gì sao? Đất trời mênh mông, pháp thuật vô biên, chút tà thuật vặt vãnh của Nam Dương chúng bây đều được tổ tiên Hoa Hạ bọn tao chơi chừa lại đó. Hôm nay, †ao sẽ cho mày biết thế nào là tiên thuật chính tông của Hoa HạAnh vươn tay ra chỉ một ngón tay vào Tào Tra Lý. “Định!”Cơ thể Tào Tra Lý bỗng nhiên đứng im tại đó, giữ một loại tư thế kỳ quái, không chút nhúc nhích. Chỉ có ánh mắt gã ta vẫn còn sống, ánh lên sự sợ hãi mãnh liệt. “Lên!”Cơ thể cứng ngắc của Tào Tra Lý từ từ bay lên rồi tới giữa không trung. Phụt. Cơ thể biến mất chỉ còn lại quần áo lượn lờ trong không gian rồi phiêu đãng bay xuống. Vạn Sơn Lâm thấy thế thì khiếp hãi. Ông ta cũng là người tu võ, coi như là một nửa tu hành.