Đừng nói đến một vài vị thuốc mà đến nghe họ còn chưa nghe qua bao giờ, thì Tử Linh Chi hơn ba trăm năm cũng là thứ không biết phải đi đâu tìm trong thời gian ngắn. Những vị thuốc đó ở đỉnh Thiên Đô là vô cùng bình thường, nhưng Côn Luân đi tìm khắp ngàn dặm cũng không thấy. Thuốc giải không có, chỉ có thể dùng chân khí để ép độc. Dùng chân khí rót vào từng kỳ kinh bát mạch của Lâm Mộng Đình, gột rửa lục phủ ngũ tạng của cô, ép độc ra ngoài. Quá trình này cực kỳ hung hiểm. Nếu Lâm Mộng Đình là người tu luyện thì sẽ dễ dàng hơn một chút. Bởi vì người tu luyện thì thường kinh mạch sẽ hanh thông, chân khí cũng không bị cản trở, ép độc tương đối dễ dàng. Nhưng Lâm Mộng Đình chính là một người bình thường. Điều đó có nghĩa là Lý Dục Thần phải giúp cô đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nối thông kỳ kinh bát mạch, chân khí mới có thể thoải mái di chuyển. Quá trình này, ít nhất cũng phải ba ngày. Tất nhiên, còn có một cách không phải là cách nữa, chính là mặc cho thuốc phát tác, rồi tìm một người nam có dương khí cực mạnh giúp cô trải qua lễ rửa tội, thải dâm độc, điều âm dương, thì độc này có thể giảm bớt, sau vài lần cho độc tính phóng thích ra hết thì sẽ ổn. Nhưng Lý Dục Thần không muốn làm như vậy. Lợi dụng lúc con người ta gặp khó khăn, không phải là hành động của người anh hùng. “Mộng Đình, bây giờ tôi dẫn cô đi, giúp cô giải độc trong người, có lẽ sẽ mất ba ngày. Trong ba ngày này, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô”, Lý Dục Thần nói với đôi chút dịu dàng. Lâm Mộng Đình từng nghe tới cách giải loại thuốc độc khiến nam nữ quấn lấy nhau này, có rất nhiều tiểu thuyết nhắc tới. Tuy tin tưởng Lý Dục Thần là người quân tử, nhưng nghe nói anh định ở bên mình ba ngày thì trong lòng cô vẫn căng thẳng như có con nai đang nhảy loạn. Cô cúi đầu, gương mặt xinh xắn ửng hồng, giọng nói như muỗi kêu: “Được”. “Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi”. Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình dậy, nhanh chóng lao ra ngoài. Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn theo bóng lưng bọn họ nói: “Này, hai đứa đi đâu thế? Đừng có chạy ra ngoài, nơi này đâu có thiếu phòng ốc!”Thấy bọn họ đi xa thì thầm oán nói: “Làm này làm kia còn tìm chỗ trốn, đứa nhỏ này đúng thật là!”Lý Dục Thần dẫn Lâm Mộng Đình tới Ngô Đồng Cư mình vừa mới mua được. Nơi từng là “nhà ma" này cực kỳ yên tĩnh, trở thành nơi tốt nhất để anh sắp xếp chữa bệnh cho Lâm Mộng Đình. Để tránh bị làm phiền, trừ Mã Sơn ra, anh không nói cho bất kỳ người nào biết. Cả Đinh Hương cũng chỉ nghĩ là anh đi công tác xa nhà. Con nhím giữ Ngô Đồng Cư cũng trở thành hộ pháp cho Lý Dục Thần. Âm khí dày đặc trong sân đã không còn, chỉ còn bóng ngô đồng râm mát. Miệng giếng kia thì Mã Sơn đã tìm người tháo nước, lại dùng súng cao áp bắn tách bùn dưới đáy giếng rồi dọn sạch. Bây giờ cái giếng đó đã khô, qua vài ngày nữa nước ngầm sẽ chảy vào, khi đó là dùng được. Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình lên phòng trên lầu, nói với cô mấy ngày tới sẽ ở đây và không ra ngoài. Nhưng mà hai người ở trên giường lại ngồi đối mặt nhau. Trên chiếc giường lớn đầy cổ kính, trải đệm chăn bằng gấm màu đỏ thẫm, hệt như lúc con người ta kết hôn. Lòng Lâm Mộng Đình đầy rối bời, không biết nên làm thế nào. Cô đã chuẩn bị tinh thần để chuyện gì đó có thể xảy ra. Nhưng Lý Dục Thần lại mang vẻ mặt nghiêm túc như một người thầy, bắt đầu truyền lại cho cô những khẩu quyết và tâm pháp. Mới đầu, Lâm Mộng Đình khó chịu bực bội nên chẳng nhớ được gì. Khi Lý Dục Thần nghiêm khắc nói cô vài câu thì cuối cùng cô cũng tin người đàn ông này thật sự không có ý nghĩ lệch lạc gì, chỉ là đang dạy cho cô học. Lâm Mộng Đình chậm rãi nhập tâm vào. Cô rất thông minh, ngộ tính rất cao. Dù chưa từng tiếp xúc với việc tu luyện, nhưng Lý Dục Thần nói rất nhiều, cô chỉ mới nghe đã hiểu. Cô mặt đỏ tai nóng, tim đập nhanh, trong lòng có sự ham muốn mạnh mẽ, không thể nói thành lời, không thể nói rõ, không thể giải thích, khiến cô cực kỳ khó chịu, trong lòng như có rất nhiều kiến khiến cô đau, ngứa… Ánh mắt của cô mắt đầu mờ sương, đồng tử bốc lên ngọn lửa nóng rực. Ngọn lửa kia vừa bốc lên, đã thiêu sạch tất cả. Cô cùng với người đàn ông trước mặt cùng nhau hóa thành tro tàn trong đống lửa…