Lâm Thiếu Hằng nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra. Lúc nhìn thấy Lý Dục Thần, không biết tại sao lại hơi sợ hãi. Cũng may em trai Lâm Thiếu Bình ở trước người anh ta, trong lòng mới bình tĩnh lại. Một ý nghĩ muốn báo thù mãnh liệt dâng lên. “Em trai, hay là bây giờ anh và cô em Lâm Mộng Đình đó biểu diễn tại chỗ? Trên giường, anh cũng có chút kinh nghiệm”. Lâm Thiếu Bình nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở đó không động đậy, lập tức nổi lòng khinh thường. “Thấy mày đến nhanh như vậy, còn tưởng có chút bản lĩnh, thì ra cũng là tên phế vật! Anh, cô gái đó, cho anh đấy, anh cứ chơi tự nhiên”. Lâm Thiếu Hằng cười lớn nói: “Ha ha, Lý Dục Thần, mày mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, tao chơi người phụ nữ của mày thế nào! Ha ha ha…”Anh ta quay người đi vào trong, định đến bế Lâm Mộng Đình. Nhưng hoa mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt anh ta. Lâm Thiếu Hằng dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm. “Mày… mày…”, anh ta sợ hãi chỉ tay vào Lý Dục Thần, nhưng lại không thốt ra lời. Lâm Thiếu Bình nhìn Lý Dục Thần biến mất, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Khi cậu ta quay người lại, nhìn thấy Lý Dục Thần đã bóp chặt cổ Lâm Thiếu Hằng. “Độn thuật ngũ hành!”, Lâm Thiếu Bình kinh ngạc: “Mày cũng là ninja?”Lý Dục Thần phì cười nói: “Học chút nhẫn thuật thì tưởng rằng thiên hạ chỉ có nhẫn thuật thôi hả? Trò đó của Đông Doanh, chẳng qua chỉ là một trò vặt của trung nguyên truyền đến thôi. Tao thấy mày cũng đạt đến cảnh giới Thượng Nhẫn rồi phải không. Đáng tiếc, tâm thuật bất chính như vậy, làm sao có thể học được pháp thuật tiên gia chân chính!”“Hừ, đừng nói những lời quỷ quái đó, nếu có bản lĩnh thì đấu với tao, thả anh trai tao ra!”, Lâm Thiếu Bình nói. “Thi đấu?”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Mày không xứng!”Lâm Thiếu Bình tức đến nhảy lên như sấm, động tay, hai kiếm trong bàn tay hóa thành hai đường ánh sáng đen, bay về phía Lý Dục Thần. Lý Dục Thần cũng chẳng thèm nhìn, đẩy Lâm Thiếu Hằng về phía trước. Phụt phụt hai tiếng. Hai kiếm trong tay đâm hết vào sống lưng của Lâm Thiếu Hằng. “A…”Lâm Thiếu Hằng đau đến kêu la thảm thiết. “Vừa nãy, mày đã bóp cổ của Lâm Vân như này, dùng thủ pháp tách gân lệch xương, bẻ gãy xương cả người cậu ta phải không?”, Lý Dục Thần hỏi. Lâm Thiếu Bình cau mày, không nói gì. Lâm Thiếu Hằng lại sợ hết hồn: “Mày, mày muốn làm gì?”“Không có gì, chỉ là muốn mày trả giá cho những lời đã nói vừa nãy thôi, cũng là cái phúc của em trai mày mang đến cho mày!”Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay lên hư không, Lâm Thiếu Hằng bị giơ cao lên, cao đến bốn năm mét. Tay của Lý Dục Thần sớm đã rời khỏi cơ thể của anh ta, nhưng cổ của anh ta vẫn bị một luồng sức mạnh lớn siết chặt. Lâm Thiếu Hằng lơ lững giữa không trung, cố hết sức đá chân giãy dụa, giống như người bị treo cổ. “Mau thả anh ấy xuống!”Lâm Thiếu Bình tức giận gầm một tiếng, cơ thể co lại, vụt lên trên. Đến không trung, đột nhiên dừng lại, không khí tràn nước, lại cứ lơ lửng ở đó như vậy. Cùng lúc đó, trong tay cậu ta có thêm một thanh nhẫn đao. Hình dạng cây đao giống với đao võ sĩ, nhưng ngắn hơn nhiều, dài chưa đến năm mươi centimet. Lâm Thiếu Bình lơ lửng trong không trung, lăn về phía trước, thuận thế vung đao. Đao khí phóng ra một đường sáng trắng, bắn thẳng đến Lý Dục Thần. Nhưng không biết tại sao, đường đao này lại lệch hướng. Đao khí rơi đến bên chân Lý Dục Thần, cắt ra một đường vết đao sâu đến mấy tấc trên mặt đất. Cùng lúc đó, tay của Lý Dục Thần buông xuống. Lâm Thiếu Hằng giữa không trung liền rơi mạnh xuống đất. Bành một tiếng, ngã thẳng đứng trên nền đất. Lâm Thiếu Bình cũng đáp xuống đất theo, lập tức kiểm tra thương tích của anh trai cậu ta. Nhưng tay của cậu ta vừa chạm lên người Lâm Thiếu Hằng, đã nghe thấy rắc rắc một hồi, giống như thẻ domino đổ xuống, âm thanh vang lên liên tiếp nhau. Lâm Thiếu Bình mặt xám như tro. Lại vung nhẫn đao lần nữa. Đao khí chém ngang. Mười sáu nhát đao liên tục, đao khí như cầu vồng. Nhng không có nhát đao nào chém đến người Lý Dục Thần.