Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1051: Thật sự không muốn sao?

11-10-2024


Trước Sau

Lý Dục Thần nói: "Ông sống mấy trăm năm, không thể chỉ ở trong miếu hưởng thụ hương hỏa được, không có việc gì thì hãy đọc sách đi.
Bạch Kinh Kinh ở Ngô Đồng Cư, ngoại trừ luyện công ra, mỗi ngày đều đọc sách.
Cẩu vĩ tục điêu, không phải là nối đuôi chồn cho chó, mà ý chỉ lấy đuôi chó thay thế đuôi chồn chính là hàng nhái, chứng tỏ ở cổ đại, đuôi chồn cũng rất trân quý.
Tôi chưa bao giờ nghe nói đuôi triết lại đáng tiền hơn đuôi chồn cả”.
Hoàng Đại Sơn vẫn lắc đầu: "Không được không được, đuôi chồn thối có gì tốt, xấu hổ chết rồi.
Tôi đường đường là hoàng tiên, đẳng sau gắn cái đuôi chồn giả, đi ra ngoài không bị người ta cười chết à!"“Thật sự không muốn sao?""Không muốn! Kiên quyết không muốn!""Vậy được rồi, vất vả lắm tôi mới nhờ được sư huynh mang một cái đuôi chồn vạn năm từ Côn Luân đến, xem ra là không cần đến rồi, để về nhà tôi hỏi Lý A Tứ có cần không, gắn cái cổ áo lông chồn lên đồng phục bảo vệ của anh ta cũng được".
Này!", Hoàng Đại Sơn đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên: "Lý A Tứ chỉ là một tên bảo vệ thối, có tư cách gì dùng cổ áo bằng lông! Ờm...
thì...
chồn cũng không phải không được mà! Cậu chủ, tôi hỏi thêm một câu...
" Hoàng Đại Sơn nhếch miệng nhe răng, cười hì hì hỏi: "Cậu nói vạn năm, là đã sống hàng chục ngàn năm, hay là cất giữ hàng chục ngàn năm?""Đương nhiên là sống hàng chục ngàn năm rồi', Lý Dục Thần nói.
Hoàng Đại Sơn gật đầu: "Ừm, vậy thì được, cậu chủ, cậu ra tay đi, nối liền cho tôi, lông chồn thì lông chồn, cùng lắm thì vẽ sau tôi sẽ đối tên, không gọi làHoàng Đại Sơn nữa, gọi là Hoàng đại chồn!"Lý Dục Thần cười haha, lấy cái đuôi chồn vạn năm kia ra, lập một pháp trận ngay trong miếu Hoàng Đại Tiên, phong tỏa miếu thờ, thí pháp tại chỗ, làm giải phẫu nối đuôi cho Hoàng Đại Sơn.
Đừng nhìn chỉ là nối đuôi, nhưng đối với Hoàng Đại Sơn mà nói, không khác nào được sống lại lăn nữaThủ thuật này kéo dài ròng rã một đêm Đúng lúc này, một người mặc trang phục màu vàng lái xe lao nhanh đến, suýt nữa thì đâm vào anh ta.
Xe điện xiêu xiêu vẹo vẹo lao vùn vụt qua bên cạnh anh ta, tiếng mảng đầy khẩu âm của người lái truyền đến: "Tên lông chồn này, đi đường không có mắt à!" Hoàng Đại Sơn sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ đồ gấm trên người, kinh ngạc nói: " Sao cậu ta biết là lông chồn vậy?” ...
.
 

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!