Đới Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt người phụ nữ bám đầy vết sẹo chằng chịt như rết, còn có cặp hốc mắt trống rỗng kia, sợ tới kinh hồn táng đảm, khẽ hét lên một tiếng. “ừm, cô còn biết sợ thì tốt, chứng minh lòng cô còn chưa chết”. Người phụ nữ bổng nhiên dùng mũi chân móc một cái, móc lấy cái xẻng sắt bên cạnh đặt vào tay Đới Đình. “Đi, lấp hố lại”. “A?”, Đới Đình cầm xẻng, mê mang mà lại sợ hãi nhìn cô ta. “A cái gì mà a?”, người phụ nữ lạnh lùng nói: “Mấy người này mới vừa nãy còn muốn giết cô, định chôn sống cô!”Đôi tay Đới Đình hơi run rấy nhìn đám người trong hố, người còn đang sống sờ sờ, đành liều mạng mà lắc đầu. “Không, tôi không dám!”“Có gì mà không dám? Cô nhớ cho kĩ, đàn ông trên đời này không một ai tốt cả! Bọn chúng đều đáng chết! Giết hết bọn chúng! Chỉ có giết chết chúng mới có thế cứu lấy chính mình. Ra tay đi! Từ nay về sau sẽ không còn người đàn ông nào dám bắt nạt cô nữa!”Giọng người phụ nữ mù tựa như có một loại ma lực nào đó, khiến cho lý trí Đới Đình dần dần ốn định lại. Tay cô ấy không còn run rẩy nữa, ánh mắt cũng dần dần trở nên kiên định. Cô ấy cầm xẻng đi tới cạnh miệng hố, dừng sức xúc lấy một xẻng đất đổ vào trong hố. Đám đàn ông dưới hố sợ hãi tột cùng, bản năng muốn sống thúc đấy bọn họ một lần nữa trèo lên, liều mạng muổn chạy ra khỏi cái hố nọ. Lần này, bọn họ đã thành công leo lên. Đang khi họ nhìn thấy hy vọng có thể chạy thoát, Ân Oanh nhẹ nhàng đá một cái, cái xẻng sắt bên chân bay ra ngoài, phụt một tiếng chặt gãy một cái cây to bằng miệng chén, lại xoẹt một tiếng cắt vào khe hở của mỏm đá đằng xa. Bổn người lại lần nữa ngã xuống hố, ôm mắt cá chân của mình mà kêu rên. “Chôn tiếp đi!”, người phụ nữ mù nói. Đới Đình cầm xẻng lên bắt đầu đào đất. Một xẻng lại một xẻng. Cô ấy không phải nhà nông, cũng không có võ công, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái thông thường, là thành phần trí thức tay trói gà không chặt. Từ nhỏ cuộc sống quá thuận lợi, đi học trường tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại vào làm cho công ty tốt nhất, chị em xung quanh đều là quý cô của những gia tộc trâu bò nhất thủ đô. Vốn tưởng rằng tiền đồ sáng lạng, con đường tương lai trải đầy nhung lụa. Không ngờ chuyện xấu lại bất ngờ xảy ra. Mà chuyện xui rủi này cũng không phải là do cô ấy phạm sai lầm gì,cô ấy chỉ là bị giới nhà giàu nội chiến rồi tai bay vạ gió tới mình. Nghĩ đến đó, Đới Đình liền rơi nước mắt. Đới Đình vừa khóc vừa xúc đất. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, lại bị cô ấy xúc bỏ vào hổ, đè lên người đám đàn ông kia. Bên tai cô lại vang lên tiếng của người phụ nữ mù: “Đàn ông chẳng có kẻ nào tốt! Tất cả đàn ông trên đời này đều đáng chết!”Đới Đình lau mặt một cái, nước mắt dần dần cạn. Vẻ mặt cô ấy càng lúc càng kiên cường trầm tĩnh, trong ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện sát ý lạnh lùng. Cái hố to bị ba gã đàn ông đào ra tới, lại bị một mình Đới Đình lấp lại. Đến khi xẻng đất cuối cùng đã rơi xuống, Đới Đình vứt cái xẻng đi, xụi lơ xuống mặt đất. Nhưng cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại có một loại cảm giác ung dung giải thoát, tựa như đã tìm thấy bên kia bờ, cánh cửa của một thế qiới mới đanq mở ra về phía mình.