Trong khi Triệu Tứ Hải và sư đoàn trưởng Trương đang nói chuyện điện thoại, thì giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải, Vương Vi Dân đang ở trong văn phòng. Reng... reng… Điện thoại văn phòng đổ chuông. “A lô, ai đó?”, Vương Vi Dân nhấc điện thoại lên và đặt nó vào tai. Vương Vi Dân năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, mái tóc lưa thưa, đôi mắt sâu thăm thẳm, ở độ tuổi này không mấy ai có thể leo lên vị trí như ông ta. “Là tôi, Thẩm Hoài Xuân đây”, một giọng nói trầm thấp truyền ra từ điện thoại. “Ồ, anh Thẩm!” Vương Vi Dân ngồi thẳng dậy, giọng nói của ông ta ngay lập tức trở nên tôn kính. Ông ta không ngờ rằng một người như Thẩm Hoài Xuân sẽ gọi điện cho ông ta. Thẩm Hoài Xuân, người phụ trách Đồn Hoa Đông, nắm trong tay 1/4 huyết mạch kinh tế của cả vùng Hoa Đông, và là một nhân vật lớn của toàn Hoa Đông. So với Thẩm Hoài Xuân thì một giám đốc Sở Y tế nhỏ nhoi như Vương Vi Dân thậm chí còn không phải là một hạt cát. "Giúp đỡ một việc", Thẩm Hoài Xuân nói ngắn gọn ở đầu dây bên kia. “Anh Thẩm có việc gì thì cứ ra lệnh đi ạ”, Vương Vi Dân mỉm cười, Thẩm Hoài Xuân nhờ ông ta giúp đỡ, cũng tương đương với việc Thẩm Hoài Xuân nợ ông ta một ân tình! Có thể khiến Thẩm Hoài Xuân mang ơn người khác, nếu vận dụng hợp lý sự ưu ái này, ông ta chắc chắn sẽ leo lên vị trí Thường vụ Thành ủy chỉ trong vòng năm năm! "Cậu hãy thông báo cho những người ở Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải, yêu cầu họ chuyển một bệnh nhân tên là Dương Cảnh Đào đến phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp nhất của bệnh viện, làm điều đó càng sớm càng tốt", Thẩm Hoài Xuân nói. "Được, được, được! Tôi sẽ làm ngay!" Vương Vi Dân nói ngay, việc này đối với ông ta mà nói thì chỉ cần phẩy tay một cái. “Được rồi, cậu chủ của chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này”, Thẩm Hoài Xuân nói xong liền cúp điện thoại. “Cậu chủ…” Hai mắt Vương Vi Dân lóe lên như là nghĩ tới cái gì, ngay sau đó đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. "Chẳng lẽ vấn đề ủy thác này là... " Vương Vi Dân hít một hơi thật sâu, nén lại sự phấn khích và bàng hoàng trong lòng, nếu ông ta được người đó chiếu cố thì không thể nào không leo lên được đầu bảng danh sách đề cử Thường vụ Thành ủy! Ông ta lập tức hét lên: "Thư ký Trần, nối máy cho tôi đến Bệnh viện Nhân dân Đông Hải... Không, tôi sẽ tự gọi!" - ------ Tại bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải. “Thật ngại quá, Tứ Hải, tôi không thể làm chuyện này”, trong điện thoại, sư đoàn trưởng Trương xin lỗi, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng. “Sao?”, nét mặt Triệu Tứ Hải hơi thay đổi, ngưng lại một chút rồi nói: “Sư đoàn trưởng Trương, trước đây... ” “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, muốn vào phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp thì ít nhất cũng phải là cán bộ cấp cục, bố vợ của cậu chẳng qua chỉ là một người bình thường”, sư đoàn trưởng Trương nói: "Nếu là hai ngày trước thì tôi còn có thể làm được, nhưng trong khoảng thời gian này khả năng có cán bộ đi kiểm tra là rất lớn. Tôi không thể vì giúp cậu làm mấy chuyện cỏn con này mà làm mất đi vị trí hiện tại của mình". Vừa dứt lời thì tiếng bíp bíp đã vang lên trong điện thoại. Sư đoàn trưởng Trương đã cúp máy. “Tứ Hải, thế nào rồi?” Thấy Triệu Tứ Hải cúp máy, mấy người họ hàng kia đều chạy đến hỏi thăm. Triệu Tứ Hải cũng đã từng trải qua sóng gió lớn, tuy rằng sư đoàn trưởng Trương từ chối anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút thất vọng, nhưng trên mặt anh ta cũng không nhìn ra một chút thay đổi nào. Anh ta cười nói: "Sư đoàn trưởng Trương nói sẽ cố gắng làm việc này, nhưng không có gì đảm bảo". "Đúng vậy, suy cho cùng thì phòng ICU cao cấp nhất không phải là nơi mà người bình thường có thể nằm". "Nhưng Tứ Hải có thể liên lạc với những người của chính phủ, nên mối quan hệ của cậu ấy cũng rất tuyệt vời!" Ông cậu của Lâm Hàn bật ngón tay cái cho Triệu Tứ Hải với vẻ ghen tị: "Con trai tôi năm nay muốn thi công chức, Tứ Hải, cậu hãy giúp chúng tôi với!" “Cậu à, cậu đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho cháu!”, Triệu Tứ Hải vỗ ngực nói. Đúng lúc này, một vị bác sĩ mặc áo trắng từ ngoài phòng bệnh đột nhiên bước vào. Vị bác sĩ này khoảng năm mươi tuổi, đeo kính cận dày cộp, nhưng ánh mắt sắc bén, từ trên người như tỏa ra hào quang. Ngay khi bước vào, ông ta nhìn lướt qua đám đông và nói: "Người nhà của bệnh nhân Dương Cảnh Đào là ai?" “Là tôi”. Đôi mắt Triệu Tứ Hải sáng lên, anh ta chào hỏi: "Tôi là con rể của nhà họ Dương, Triệu Tứ Hải". "Hóa ra là cậu Triệu". Bác sĩ kia nhìn Triệu Tứ Hải, trong mắt hiện lên một tia nịnh nọt: "Xin chào cậu, tôi là Lý Cường, viện trưởng của bệnh viện nhân dân Đông Hải. Tôi vừa nhận được tin tức liền đặc biệt tới đây để sắp xếp cho ông Dương Cảnh Đào chuyển phòng bệnh". “Sao?” Triệu Tứ Hải sửng sốt, còn cho rằng mình nghe lầm. Không phải sư đoàn trưởng Trương đã nói không giúp anh ta giải quyết chuyện này sao? Tại sao sau cuộc gọi, viện trưởng bệnh viện lại đến ngay? Hơn nữa, điều này dường như làm anh ta rất hài lòng! Viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải, liệu có cần phải làm hài lòng người nhà bệnh nhân không? "Vẫn là Tứ Hải tuyệt với nhất!" Ngay khi nghe thấy điều này, những người họ hàng liền thay đổi sắc mặt và bắt đầu bàn tán. "Không ngờ chỉ một cuộc điện thoại đã có thể chuyển phòng bệnh cho Dương Cảnh Đào!" "Thì đó, anh không nghe thấy sao, người vừa rồi Tứ Hải gọi chính là cán bộ chính phủ đó!" "Tứ Hải quan hệ rộng thật đó!" "Còn cái đồ bỏ đi Lâm Hàn kia, cho dù có một trăm ngàn cũng có ích lợi gì?" "Có tiền cũng chẳng được việc, đâu có khiến cho bố chuyển phòng bệnh được!" Triệu Tứ Hải ngay lập tức mỉm cười nói: "Vậy thì làm phiền viện trưởng Lý rồi!" Nói xong, anh ta hơi cúi người với Lý Cường. "Ấy, cậu Triệu, đừng khách sáo với tôi chứ!" Biểu hiện của Lý Cường thay đổi, ông ta nhanh chóng bước tới để đỡ Triệu Tứ Hải, trông có vẻ tâng bốc: "Được giúp cậu là vinh dự của tôi!" Lý Cường nói xong thì lau mồ hôi trên trán, tựa hồ đang thật sự sợ hãi. "Chờ 15 phút nữa thì ông Dương sẽ có thể đươc sắp xếp chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp nhất của bệnh viện chúng tôi!" Vừa dứt lời, bốn năm y tá đã bước vào, bắt đầu thu xếp. “Được… được rồi!” Triệu Tứ Hải không khỏi ngẩn ngơ, vị viện trưởng này đối xử quá tốt với anh ta! Có lẽ là do sư đoàn trưởng Trương, nếu không có sư đoàn trưởng Trương, Lý Cường đã không đối xử với anh ta theo cách này. Khi về xem ra phải đi cảm ơn sư đoàn trưởng Trương một chuyến rồi! Một lúc sau, việc chuyển phòng bệnh đã hoàn tất, và Dương Cảnh Đào đã được chuyển thành công đến phòng ICU cao cấp nhất của Bệnh viện Nhân dân. Một đám người đang ở trong phòng bệnh mới. “Nhìn cái phòng bệnh cao cấp này mới rộng rãi làm sao, ánh sáng tốt, trang thiết bị cũng tối tân nhất!”, những người thân thích xung quanh bàn tán rất nhiều. "Nghe nói có y tá chuyên nghiệp chăm sóc 24/24, khác hẳn với phòng bệnh vừa rồi!" "Đúng vậy, tất cả những thứ này đều là công lao của Tứ Hải!" "Cũng là con rể, nhưng chỉ cần nhìn qua một cái là thấy hơn kém thế nào rồi". “Không phải vậy đâu!”, Triệu Tứ Hải xua tay, trong lòng tự mãn nhưng lại giả bộ khiêm tốn: "Chỉ là khả năng càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Em trai Lâm Hàn còn chưa đủ tốt, vậy mới phải chú ý một chút. Là anh rể, cháu tất nhiên phải quan tâm nhiều chuyện hơn, thực lực cùng quan hệ cũng phải nhiều hơn!" "Hơn nữa, lần này bố được chuyển đến phòng bệnh mới thuận lợi, cũng là nhờ sư đoàn trưởng Trương!" “Nhìn xem, Tứ Hải thật khiêm tốn!”, ông cậu của Lâm Hàn chỉ tay vào Triệu Tứ Hải và lại bật ngón tay cái lên: "Nếu thằng Lâm Hàn có thể bằng một góc của cháu thì tốt!"