“Nếu đã đến đông đủ cả rồi thì mở tiệc thôi”, Tiền Lai liếc xéo Lâm Hàn, ánh mắt còn tỏ chút vẻ khinh thường. Sau khi Tiền Lai lên tiếng, mọi người mới bắt đầu cầm đũa lên. “Ấy, Nhã Thiến, chắc đây là chìa khóa xe của cậu nhỉ!” Một cô gái phát hiện trên chiếc bàn trước mặt Chu Nhã Thiến có để một chiếc chìa khóa. Trước mặt Lý Vĩnh Phú cũng đặt một cái. Trên hai chiếc chìa khóa xe đều có logo Lamborghini màu vàng trông rất bắt mắt. “Đúng thế!” Chu Nhã Thiến gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý: “Đây là xe dành cho cặp đôi, đều màu hồng cả”. “Ngưỡng mộ thật đấy!” “Mình mà có một cậu bạn trai như vậy thì tốt biết mấy!” “Đúng rồi, Tiểu Lệ, cậu tốt nghiệp được năm rồi, thế đã mua xe chưa?”, có một người con trai nhìn về phía Dương Lệ. “Chưa mua”. Dương Lệ lắc đầu. “Tôi biết ngay mà!” Người con trai kia cười cười rồi nhìn Lâm Hàn đầy khinh thường: “Cậu lấy phải thằng đàn ông như này rồi còn phải nuôi anh ta, vậy thì làm sao mà mua xe cho được. Không ngờ nữ thần của tôi lại phải sống cảnh bần hàn đến vậy”. Người con trai kia tên Dương Sơn, cũng chính là một trong những người từng theo đuổi Dương Lệ. “Tôi không mua nhưng chồng tôi giúp tôi mua một chiếc”, Dương Lệ bình thản nói. “Ồ?” Dương Sơn ngây người: “Không phải chứ? Chồng cậu có thể mua xe cho cậu? Là dòng Ngũ Lăng Hồng Quang hay loại xe Santana lâu đời, mấy loại chẳng đến một ngàn tệ ấy?” Hắn ta vừa mới dứt lời, bạn học ngồi xung quanh đều che miệng cười trộm. “Chắc là mấy loại đấy rồi, nếu không phải thế, chắc chắn cậu đã đặt chìa khóa xe lên bàn như Nhã Thiến”, Dương Sơn nói tiếp. “Chìa khóa xe Ngũ Lăng Hồng Quang đặt lên bàn, cái này xấu hổ chết”. “Aiz, Tiểu Lệ, chúng ta cùng họ với nhau, nếu lúc trước cậu đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi làm đám cưới, chắc chắn tôi không để cậu ngồi Ngũ Lăng Hồng Quang đâu. Chiếc Buick bé nhỏ của tôi tuy chẳng phải loại cao cấp gì những cũng đáng giá một trăm mười mấy ngàn tệ đấy”. Dứt lời, Dương Sơn móc chiếc chìa khóa xe ra, khua khua trước mặt Dương Lệ. “Dương Sơn, cậu cũng biết cách đánh bóng mình đấy nhỉ. Tôi không để chìa khóa xe lên bàn thì tức là tôi đi Ngũ Lăng Hồng Quang sao?” Dương Lệ nhìn Dương Sơn như một tên đần. Nói rồi, cô lôi chiếc chìa khóa Mercedes Benz ra, đặt lên mặt bàn. “Mercedes Benz?” Nhìn thấy logo xe, mặt Dương Sơn biến sắc. Hắn ta không ngờ rằng Dương Lệ chạy chiếc xe xịn đến vậy. “Ngại quá, Dương Sơn, cậu chạy chiếc Buick một trăm mười mấy ngàn nhưng chồng tôi mua cho tôi chiếc Mercedes Benz hơn sáu trăm ngàn tệ cơ. Đây chính là khoảng cách giữa cậu và chồng tôi. Nữ thần của cậu vẫn là nữ thần của cậu”, Dương Lệ lạnh lùng châm biếm Dương Sơn. “Tôi lấy cậu? Cậu ở đó mà mơ đi!” Dương Sơn bỗng cảm thấy lúng túng, đúng là bị vả mặt ngay trước mặt các bạn học mà. “Hừ... Ai biết được có phải do cậu thuê xe không!” Dương Sơn có chút đuối lỳ. “Tôi nghe nói gần đây Dương Lệ được thăng chức rồi, làm tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ, cả một công trình đáng giá mấy chục tỷ đó”. Một bạn học nữ khác lại nói bóng nói gió. “Chắc bên công ty cấp xe để giữ mặt mũi cho tổng phụ trách dự án thôi. Tôi thấy chiếc Mercedes Benz này chắc đến tám, chín phần là do công ty hỗ trợ. Tiểu Lệ, cậu dám nói chồng cậu mua xe cho cậu, ha ha, đúng là chết đến nơi vẫn còn muốn giữ thể diện! Cậu còn giữ thể diện cho thằng chồng vô dụng của mình nữa!” Nghe vậy, Dương Lệ tức đến xì khói. Đám bạn học này đang muốn châm chọc cô với Lâm Hàn mà! “Được rồi, đừng nói nữa!” Tiền Lai chau mày, vỗ thật mạnh xuống bàn. “Mọi người xin chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Tuy Tiểu Lệ đã đi lấy chồng nhưng tôi vẫn yêu cô ấy. Nếu mọi người còn vô lễ với cô ấy thì đừng trách tôi không nể tình bạn bè”. Tiền Lai vừa lên tiếng, đám người kia bỗng im thin thít. Vậy nhưng lúc này, Lâm Hàn đang cắm đầu ăn cơm, chẳng thèm ngó đến đám người này. “Tên Lâm Hàn này chẳng ra dáng đàn ông gì cả. Tiểu Lệ bị mọi người công kích như vậy mà anh ta chẳng nói câu nào”. “Đúng là đồ nhu nhược, bất tài, hèn nhát!” “Đúng thế, nếu vợ tôi bị công kích như vậy tôi đã ra mặt từ lâu rồi”. “Cậu xem bộ dạng ăn cơm của anh ta đi, ăn ngấu ăn nghiến chẳng khác gì con ma đói”. “Chắc anh ta chưa bao giờ đến mấy nơi như này! Chỉ biết cắm mặt ăn”. “Nhìn anh Lai xem, bảo vệ Tiểu Lệ biết nhường nào!” “Bọn họ mới đúng là một đôi trời sinh!” Có vài người nhìn Lâm Hàn đầy khinh thường. “Yo, đông vui vậy hả!” Đột nhiên có tiếng người vang lên bên ngoài phòng. Một người đàn ông bước vào. Người đàn ông có khuôn mặt trắng trẻo, mặc bộ đồ vest, bên trong hiện rõ đường nét cơ bắp, toàn bộ cơ thể toát ra khí chất hiên ngang, rất dễ khiến chị em phụ nữ đổ gục. Người này là Ngụy Vũ “Ngụy Vũ, cậu đến đây làm gì”, Tiền Lai nhìn Ngụy Vũ tỏ vẻ khó chịu. Ngụy Vũ là tình địch hồi đại học của hắn ta. “Sao thế, tôi không được đến buổi họp lớp sao?” Ngụy Vũ cười ha ha: “Mặc dù không chung lớp nhưng mọi người đều quen biết nhau, tôi đến để gắn kết tình cảm cũng không được hả? Đúng rồi Tiền Lai, tôi không thích Dương Lệ nữa, vậy nên anh làm ơn đừng coi tôi là tình địch nhé!” “Không thích nữa? Thật sao?” Vẻ mặt Tiền Lai đầy nghi hoặc: “Cậu theo đuổi cô ấy suốt bốn năm đại học, giờ nói không thích là không thích được sao?” “Đương nhiên, trên đời này thiếu gì gái đẹp, sao tôi phải chạy theo mình cô ấy chứ? Hơn nữa Dương Lệ lấy một tên vô dụng nên chẳng còn là nữ thần trong lòng tôi nữa”, Ngụy Vũ nghiêm túc nói. “Nếu vậy thì cậu ngồi xuống ăn cơm cùng đi”, ánh mắt của Tiền Lai không còn hiện lên sự ghét bỏ nữa. Ngụy Vũ cũng chẳng khách sáo gì, ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói. “Đúng rồi, quên không nói, người chồng vô dụng của Dương Lệ mua nhà rồi. Đến khi ấy, bạn học như chúng ta nên góp ít tiền nhỉ!” “Mua nhà?” Tiền Lai liếc nhìn Lâm Hàn đầy khinh thường: “Ngụy Vũ, cậu kể chuyện cười à. Loại người như anh ta mua nổi nhà sao?” “Cái này ai dám chắc”. Ngụy Vũ ăn cơm rồi cười ha ha: “Mặc dù giá nhà hiện giờ rất đắt nhưng mấy căn ở ngoại ô cũng không đến nỗi, hơn nữa có rất nhiều nhà bỏ hoang, nhà cấp bốn, nhà cũ chỉ cần đặt cọc vài chục ngàn tệ là mua được rồi”. “Dương Lệ, không phải chồng cậu mua nhà như vậy chứ?”, một người bạn học trợn tròn mắt. “Nhà như vậy có ở được không, chưa biết chừng được vài ba ngày lại sập nhà rồi chết người ra đấy!” “Đúng thế!” “Ồ! Có tôi ở đây, cả đời này Tiểu Lệ không cần phải ở trong căn nhà như thế!”, Tiền Lai lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Hàn. “Anh tên Lâm Hàn nhỉ! Chồng của Tiểu Lệ, tối hôm đó tôi phát lì xì trong nhóm chat để anh ló mặt ra, ấy vậy mà anh không chịu lộ diện, đúng là đáng khinh!” Lâm Hàn bơ hắn ta, vẫn cứ cúi đầu ăn cơm, trước mặt chất cả đống xương. “Còn ở đó mà ăn!” “Đồ ma đói đầu thai!” Mọi người đều nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt dè bỉu. “Không ngờ rằng Tiểu Lệ lại lấy một tên vô dụng như vậy, chuyện này là sao chứ?” Ánh mắt Tiền Lai tràn ngập sự tức giận. Người phụ nữ trong lòng mình lại lấy một thằng chồng vô dụng đến vậy. Điều này khiến hắn ta cảm thấy mình còn không bằng một tên vô dụng. “Lâm Hàn, bây giờ tôi cho anh một lựa chọn”. Tiền Lai lạnh lùng nói, một tấm thẻ ngân hàng rơi xuống trước mặt Lâm Hàn. “Trong thẻ có năm triệu tệ, anh mau ly hôn với Tiểu Lệ rồi cầm tiền lượn đi cho tôi. Anh có sống mười mấy đời cũng không kiếm được số tiền năm triệu tệ này đâu!”