Khi cao thủ nhà họ Lâm đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông bắt đầu dò hỏi tin tức và sắp xếp, thì nhóm người Lâm Hàn đang lái xe trên đường cao tốc đến đó trong đêm. “Nghỉ ngơi trước đã, sáng mai đến nơi sẽ bận rộn, chắc chắn không có thời gian nghỉ ngơi đâu”, Lâm Hàn nhìn mấy người La Văn bên cạnh rồi nói. Khi mấy người La Văn đến đây đều có quầng thâm dưới mắt, hiển nhiên không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Đương nhiên Lâm Hàn có thể hiểu được là họ quá lo lắng cho Trương Thiên Sơn, ngay chính anh cũng rất lo lắng cho ông ta, dù sao Tạ Kiến An cũng không phải người tốt, rất có thể chuyện gì cũng làm được. Nhưng lo lắng thì lo lắng, nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có trạng thái tinh thần tốt để đối phó với liên quân của Tạ Kiến An, mới có thể giải cứu Trương Thiên Sơn. La Văn ở bên cạnh Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, do dự một lát rồi vẫn hỏi: “Anh Lâm, anh chắc chắn ở nơi khác anh vẫn còn nhân lực chứ? Chắc chắn có thể đối phó với liên quân của Tạ Kiến An chứ? Bên phía họ có rất nhiều cao thủ được phái đến từ vùng khác, số lượng cực kỳ nhiều”. “Yên tâm, không sao đâu, anh mau nghỉ ngơi đi”, Lâm Hàn cười đáp. Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Hàn, La Văn gật đầu không hỏi nữa, sau đó cũng nhắm mắt cố gắng nghỉ ngơi. Còn Lâm Hàn lại đưa mắt nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nói thật Lâm Hàn cũng không hiểu rõ thực lực cụ thể của nhà họ Lâm, dù sao anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm từ nhỏ, rèn luyện ở ngoài. Mà Lâm Hàn cũng không còn nhớ những gì đã thấy ở nhà họ Lâm, cho dù nhớ cũng không có ích gì, dù sao bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên thực lực của nhà họ Lâm chắc chắn có thể đối phó với đám liên quân của Tạ Kiến An, chỉ là ở gần vùng Bắc Đông có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm không thì anh không chắc chắn lắm. Lâm Hàn khẽ lắc đầu, không nghĩ tới nữa, dù sao bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, không thay đổi được gì, chỉ có thể chờ tới khi đến thành phố Phụng Thiên, thấy được tình hình những cao thủ của nhà họ Lâm rồi tính tiếp. Sau đó Lâm Hàn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong màn đêm, đoàn xe vội vã đến thành phố Phụng Thiên ở vùng Bắc Đông, các cao thủ trên xe đều rất yên tĩnh, ngoại trừ người phụ trách lái xe, những người còn lại đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nạp thêm năng lượng. Tốc độ lái xe của toàn đội luôn được duy trì ở tốc độ cao, về cơ bản nếu nhanh hơn thì sẽ vượt quá tốc độ tối đa cho phép. Trên đường đi không hề dừng lại, họ chỉ muốn có thể đến thành phố Phụng Thiên bằng tốc độ nhanh nhất. Theo dự tính của nhóm người Lâm Hàn thì trời sáng là có thể đến nơi. Đoàn xe đi trên đường suốt cả đêm. Khi trời tờ mờ sáng, đoàn xe của nhóm Lâm Hàn đã xuống đường cao tốc. Lúc này mọi người đã đều thức dậy, không nghỉ ngơi nữa. Lúc trước đi trên cao tốc đương nhiên không có gì nguy hiểm, nhưng bây giờ xuống cao tốc thực tế đã nằm trong khu vực thành phố Phụng Thiên của vùng Bắc Đông, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, vậy nên đoàn người Lâm Hàn cũng phải hết sức cảnh giác. “Anh Lâm, tôi đề nghị giảm tốc độ, mặc dù chậm một chút nhưng an toàn hơn”, La Văn nói. Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đang định bảo đoàn xe đi chậm lại thì La Văn đã lên tiếng trước. Dù sao bây giờ đã là địa bàn của vùng Bắc Đông, mà bây giờ vùng này hoặc là người của quân liên minh Tạ Kiến An, hoặc là người của các thế lực còn lại, tình hình tương đối phức tạp. Nếu tốc độ quá nhanh, có thể sớm tới trang viên của Trương Thiên Sơn, nhưng nếu trên đường đi gặp nguy hiểm gì thì cũng không có thời gian phản ứng. “Bảo toàn đội chạy chậm lại, giữ tộc độ bốn mươi đến năm mươi kilomet trên giờ”, Lâm Hàn ra lệnh thông qua bộ đàm. Xe đi đầu tiên trong đoàn là người của Lâm Hàn, cũng là nhóm người mạnh nhất trong đoàn xe của Lâm Hàn, đóng vai trò như con dao sắc bén đi đầu. Tiểu Tây nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn thì lập tức giảm tốc độ, những xe phía sau cũng giảm tốc độ theo. Tổng cộng hơn bốn mươi người, hơn mười chiếc xe giảm tốc độ, tiếp tục đi về phía sơn trang của Trương Thiên Sơn. Sau khi đoàn xe giảm tốc độ, chưa đi được bao lâu thì phía trước đột nhiên có vài chiếc xe tải chở đầy đá và vật liệu xây dựng bất ngờ lao ra dừng ngay giữa đường, chặn đường phía trước của đoàn xe Lâm Hàn. Rất may đoàn xe đã giảm tốc độ, phản ứng kịp thời nên vội phanh xe. Nếu như đi với tốc độ lúc trước thì dù xe đi đầu có phản ứng kịp để phanh lại, nhưng những xe phía sau không phản ứng kịp thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn. Mà nếu xe phía trước không kịp phanh lại thì tình hình còn tệ hơn nữa. Mặc dù mấy chiếc xe của đoàn hầu như đều là xe Hummer bền chắc, nhưng cũng không thể sánh được với xe chở hàng lớn chất đầy vật liệu xây dựng, khi đó tình hình sẽ cực kỳ thảm. Mặc dù mọi người đều là cao thủ, nhưng cũng là người bình thường, gặp tai nạn xe thì cơ thể cũng không chống lại được. “Có người mai phục!”, La Văn nhìn mấy chiếc xe tải lớn trước mặt, đột nhiên phản ứng lại. Dù sao đối phương rõ ràng là cố ý chắn đường, không phải tai nạn bất ngờ. Lâm Hàn nhìn về phía sau, quả nhiên phía sau cũng có mấy chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chắn hết đường của họ. Bây giờ mọi người đang ở trên cầu, phía trước và phía sau đều đã bị chặn hết, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Còn những chiếc xe tải lớn chở đầy vật liệu xây dựng này, Lâm Hàn không cần phải đi lên kiểm tra cũng biết chắc chắn đối phương đã rút chìa khoá và khoá cửa, thậm chí còn làm hỏng hệ thống điều khiển xe và bình xăng, để những chiếc xe tải này không thể di chuyển trong một thời gian, đây là những điều thường thấy. Bên Lâm Hàn và bên của đối phương đều là cao thủ, nhưng đối phương có ưu thế về số lượng. Lâm Hàn không hoảng loạn lắm, mặc dù ít người hơn nhưng vì có những người của Tôn Hàn Các, hơn 40 người biết đâu vẫn có thể thắng 100 cao thủ kia. Lâm Hàn đã đoán trước được có thể đối phương sẽ quay lại mai phục, dù sao họ cũng không giấu tin xuất phát từ thành phố Đông Hải, mà lại dẫn theo nhiều người như vậy, nhưng anh không ngờ đối phương lại hành động nhanh như thế, có thể chuẩn bị mai phục, còn chuẩn bị được bao nhiêu cao thủ thế này. Lâm Hàn đang định cho người lên chiến đâu nhưng lại thấy đám người mai phục ở hai phía đột nhiên đồng loạt nhìn về phía sau họ, dường như có tình huống gì đó đã xảy ra ở phía sau.