Hạ Đạt và Hạ Minh nghe thấy lời này của Hạ Sương đều sững sờ. Mặc dù Hạ Sương sở hữu ít cổ phẩn nhất trong ba người họ ở tất cả các ngành công nghiệp của nhà họ Hạ, nhưng đó cũng là một số tiền khổng lồ, không ngờ Hạ Sương lại muốn từ bỏ? “Em điên rồi à?”, Hạ Minh nhìn Hạ Sương với vẻ không dám tin. Hạ Đạt cũng không vui bảo: “Coi thường nhà họ Hạ chúng tôi đúng không? Để tôi xem sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, cô có thể làm được gì!” Lúc này Hạ Sương đã nghĩ thông suốt, tiếp tục ở lại nhà họ Hạ quả thực có thể sống không phải lo lắng gì, nhưng đây không phải cuộc sống mà cô mong muốn. Rời khỏi nhà họ Hạ, cô có thể đi tìm Lâm Hàn trước. Nếu Lâm Hàn đồng ý nhận cô đương nhiên là chuyện tốt, Hạ Sương tin mình đi theo Lâm Hàn có thể tạo dựng sự nghiệp, thực hiện hoài bão, sống cuộc sống mà mình mong muốn. Nếu Lâm Hàn không đồng ý nhận cô thì Hạ Sương cũng hiểu được, dù sao lúc trước nhà họ Hạ cũng đối xử với Lâm Hàn như vậy. Nếu thế, Hạ Sương quyết định tự gây dựng sự nghiệp một mình, mặc dù đi lên từ hai bàn tay trắng rất khó, có thể cô cố gắng cả đời cũng không thể vượt qua thành tựu hiện tại của nhà họ Hạ. Nhưng cuộc sống như vậy mới là điều Hạ Sương khao khát, nó thú vị hơn nhiều so với việc tiếp tục ở lại nhà họ Hạ. “Con quyết định rồi, bây giờ để con xuống xe”, Hạ Sương hờ hững lên tiếng. Hạ Minh nhìn Hạ Sương với vẻ khó hiểu, anh ta không hiểu được suy nghĩ của cô. Mặc dù gần đây nhà họ Hạ không thuận lợi, nhưng dù gì cũng là thế gia, Hạ Sương có cổ phần ít hơn nữa cũng vẫn là tỷ phú. Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Hạ Sương không là gì cả, nếu tay trắng làm lại từ đầu thì cố gắng cả đời cũng không kiếm được 100 triệu. Thế giới này vốn là như vậy, người bình thường vất vả cố gắng cả đời cũng không kiếm được 100 triệu tệ, mà những người giàu có bọn họ mở bừa một công ty cũng dễ dàng kiếm được tiền. Khoảng cách giai cấp quá lớn nên hầu như không mấy ai có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân để thu hẹp khoảng cách này. Hạ Đạt trải qua những chuyện trước đó, tâm trạng vốn cũng không tốt lắm, đừng thấy người nhà họ Hạ ai cũng cúi đầu quỳ gối trước Lâm Hàn, nhưng trong lòng họ không muốn chút nào, chẳng qua vì tình hình đã như vậy nên bắt buộc phải làm thế. “Được rồi, được rồi, dừng xe cho nó xuống, rời khỏi nhà họ Hạ rồi sau này đừng về nữa!”, Hạ Đạt tức giận nói. Hạ Minh hơi do dự nhưng vẫn dừng xe. Mặc dù không hiểu nổi Hạ Sương nghĩ gì, nhưng đối với Hạ Minh lại là chuyện tốt, Hạ Sương giao hết cổ phần trong tay, chắc chắn khoảng một nửa số đó sẽ vào tay anh ta, đột nhiên có mấy trăm triệu tệ ai mà không thích? Xe dừng lại, Hạ Sương không nói câu nào, đi thẳng xuống xe. “Đi đi, không hiểu nổi con nhóc điên đó nghĩ gì”, Hạ Đạt rất tức giận. “Vâng”. Hạ Minh khởi động xe rời đi, bỏ Hạ Sương lại đó. Hạ Sương nhìn đường phố người qua người lại, một mình nhưng không hề cảm thấy cô đơn, ngược lại còn thấy dễ chịu hơn. Giờ phút này, Hạ Sương có sự thả lỏng chưa từng có, trước đây ở nhà họ Hạ, cô phải quản lý đủ loại sản nghiệp của nhà họ Hạ, còn phải khiến Hạ Đạt và Hạ Minh tin tưởng quyết định của mình, có thể nói là cả hai việc đều có áp lực rất lớn khiến cô gần như không thở nổi. Nhưng bây giờ mất đi tất cả, dường như cô lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô đi men theo con đường một lúc, thư giãn rồi ổn định lại cảm xúc, chuẩn bị lên đường lần nữa. Bắt đầu lại từ đầu chưa chắc đã là chuyện xấu. Sau khi bắt một chiếc taxi, Hạ Sương đi về biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. Sự lựa chọn tốt nhất trước mặt Hạ Sương bây giờ, không nghi ngờ gì là về làm cho Lâm Hàn. Mặc dù đến giờ Hạ Sương vẫn chưa biết thân phận cụ thể của Lâm Hàn, nhưng chắc chắn vô cùng lớn mạnh. Hơn nữa từ lần trước tiếp xúc với Lâm Hàn, Hạ Sương cũng cảm thấy anh là người có thể tin tưởng được. Lâm Hàn có thể bỏ ra bao nhiêu tiền cho một nghệ sĩ Tần Liên như thế mà không đòi lại gì khiến Hạ Sương phải nhìn anh bằng con mắt khác. Không lâu sau, Hạ Sương đã đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. Dì Hà đang cắt tỉa hoa trong sân, nhìn thấy Hạ Sương thì thấy hơi lạ. Dì Hà cũng đã biết người nhà họ Hạ, dù sao sáng nay mới sáng sớm họ đã tới chặn cửa, quấy rối Dương Lệ. “Sao cô còn đến đây? Lúc sáng đến quấy rối, bây giờ lại đến quấy rối tiếp à?”, dì Hà hơi bất đắc dĩ. “Dì à, lần này tôi tới không phải để quấy rối”, Hạ Sương vội xua tay: “Lần này tôi tới để gặp Lâm Hàn bàn chuyện quan trọng”. Dì Hà không tin lắm, bà nói thẳng: “Cậu Lâm ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới về, cô có việc gì thì lần sau tới”. “Không sao, tôi chờ ở cửa là được rồi, tôi sẽ không làm phiền mọi người đâu, mọi người làm gì thì cứ làm đi”, Hạ Sương nói rồi đứng ở bên cửa đợi, cô chỉ đứng đó không chặn đường mọi người ra vào. Thấy vậy dì Hà không hiểu lắm, bà lắc đầu không nghĩ nữa, tiếp tục làm việc của mình. Lúc này Lâm Hàn đã đến trụ sở chính của công ty livestream Sa Ngư. Đến khi tới bãi đỗ xe dưới trụ sở công ty, Lâm Hàn mới liên lạc với Lý Minh. “Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới công ty anh, xuống đón tôi đi, tôi đến kiểm tra tình hình hiện nay của công ty”, Lâm Hàn nói với Lý Minh qua điện thoại. Lúc này Lý Minh đang bận rộn việc của công ty, biết tin Lâm Hàn đến cũng hơi bất ngờ. Kể ra cũng đã rất lâu rồi Lâm Hàn không đến trụ sở chính của Sa Ngư. Lý Minh nhanh chóng gác công việc trong tay lại, đích thân xuống đón anh. “Tốt lắm, tôi sẽ xem xét, nếu gần được rồi thì chuẩn bị lên sàn, cũng đã kéo dài khá lâu rồi”, Lâm Hàn khẽ gật đầu, hài lòng nói. “Tôi nhận được điện thoại của cậu xong không nói với nhân viên khác, như vậy tiện cho cậu nhìn thấy tình hình thực tế nhất”, lúc này Lý Minh lại nói. Lâm Hàn khẽ gật đầu, sau đó dưới sự dẫn đường của Lý Minh, anh bắt đầu kiểm tra từng chút một. Bởi vì quy mô mở rộng, Lâm Hàn lại ít khi xuất hiện ở công ty nên chỉ những giám đốc thực sự mới biết anh. Vậy nên khi anh kiểm tra, những nhân viên khác đều đang làm việc của mình, không biết ông chủ thực sự của livestream Sa Ngư đang tới kiểm tra.