"Tiểu Lệ, tới ăn cơm", trong điện thoại, thái độ của Dương Duyệt rất lạnh nhạt: "Bố mời". "Ăn cơm?" Dương Lệ cảm thấy nghi hoặc, hôm qua cô vừa mới cãi vã một trận với Dương Cảnh Đào, sao hôm nay đã gọi tới ăn cơm rồi? "Khách sạn Đông Thắng, tới mau lên, gọi cả thằng ăn hại Lâm Hàn tới nữa", dứt lời, Dương Duyệt tắt máy luôn. "Chồng à, bố mời chúng ta ăn cơm, cùng đi đi", Dương Lệ nói với Lâm Hàn. Lâm Hàn cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng bố vợ đã mời thì người làm con rể như anh đương nhiên là phải đi rồi. Khách sạn Đông Thắng là một nhà hàng bình thường của thành phố Đông Hải. Trên bàn ăn trong góc phía tây bắc của khách sạn, Dương Cảnh Đào ngồi ở vị trí trên cùng, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải ngồi bên phải, bên trái là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi. Người đàn ông ấy đeo kính mặc vest, trông khá là nhã nhặn. Trên cổ tay của anh ta đeo chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, ánh đèn phản xạ vào chiếc đồng hồ ấy, thu hút sự chú ý của người khác. "Gọi điện thoại rồi chứ?", Dương Cảnh Đào mở miệng. "Con gọi rồi, chắc là lát nữa bọn họ sẽ tới". Dương Duyệt đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía người đàn ông kia, cảm thấy hơi ghen ghét. Người đàn ông này giàu hơn Triệu Tứ Hải nhiều. Nếu Tiểu Lệ gả cho anh ta thì chắc chắn sau này cô ta sẽ bị Tiểu Lệ đè đầu. Người đàn ông ấy tên là Bành Thành, là người mà Dương Cảnh Đào tìm được trong buổi xem mắt, nghe nói cũng thuộc dòng khá giả. "Tiểu Thành, cháu chờ một lát, chắc là Tiểu Lệ sẽ tới ngay thôi!" Dương Cảnh Đào tươi cười nhìn Bành Thành, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. "Vâng", Bành Thành gật đầu. "Gần đây công việc thế nào? Áp lực có lớn lắm không?", Dương Cảnh Đào thuận miệng hỏi. "Lớn lắm ạ". Bành Thành đẩy gọng kính: "Dù sao quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là công ty đầu tư thuộc top năm mươi trên thế giới, trong công ty cạnh tranh gắt gao lắm". "Quỹ đầu tư Nhân Phàm!" Đôi mắt của Dương Cảnh Đào sáng rực lên: "Tiểu Thành cũng làm ở quỹ đầu tư Nhân Phàm à?" "Đúng thế, sao vậy ạ?", Bành Thành tò mò hỏi. "Người ta nói cấm có sai, không phải người một nhà thì không về chung một nhà!" Dương Cảnh Đào cười nói: "Con gái bác là Tiểu Lệ cũng làm trong công ty con của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nói thế là cùng công ty với cháu rồi!" "Công ty con với 100% vốn của Nhân Phàm?" Đôi mắt của Bành Thành hơi lấp lóe, quỹ đầu tư Nhân Phàm là một công ty đầu tư, rất ít khi có công ty con mà họ đầu tư hoàn toàn. Trừ khi rất coi trọng tiềm lực của công ty ấy, hoặc là có quan hệ với công ty ấy thì mới thu mua toàn bộ được. "Vậy thì có duyên thật. Hiện giờ cháu đang đảm nhiệm chức cố vấn đầu tư ở Nhân Phàm, lương một năm khoảng hai trăm ngàn, cuối năm cộng thêm tiền chia hoa hồng nữa thì tổng thu nhập sẽ vào khoảng bốn trăm, năm trăm ngàn một năm!", Bành Thành cười nói. "Bốn trăm, năm trăm ngàn, công việc ổn định, ngày nào cũng ngồi điều hòa trong văn phòng, khá đó!", Dương Cảnh Đào vô cùng hài lòng: "Tốt hơn Tứ Hải nhiều, suốt ngày phơi nắng phơi gió ngoài công trường!" Nghe thế, Dương Duyệt càng thêm ghen ghét với Dương Lệ. Cô ta tin rằng, lát nữa khi tới đây và biết rõ về công việc của Bành Thành, Dương Lệ sẽ lập tức ly hôn với Lâm Hàn, sau đó gả cho Bành Thành. Bành Thành lại tiếp lời: "Bốn trăm, năm trăm ngàn vẫn còn là ít, hiện tại cháu đang trong thời kỳ thăng tiến, cháu đủ tự tin để nói rằng trong vòng ba năm sẽ lên chức giám đốc đầu tư của quỹ đầu tư Nhân Phàm ở Đông Hải, đến lúc đó, lương môt năm sẽ lên đến tiền triệu". "Tiền triệu!" Dương Cảnh Đào mở to đôi mắt, không ngờ công việc của Bành Thành lại tốt như thế, lần này vớ được cục vàng rồi. "Chỉ cần cố gắng làm việc, trong vòng hai mươi năm, cháu sẽ có hi vọng bước vào hàng ngũ quản lý cấp cao của quỹ đầu tư Nhân Phàm, tham dự trực tiếp vào việc chia hoa hồng, nắm giữ cổ phần của công ty, thu nhập một năm lên đến mấy chục triệu hoặc là cả trăm triệu cũng chẳng nói phải chơi", Bành Thành lại nói tiếp. "Thu nhập một năm lên đến trăm triệu!" Dương Cảnh Đào tươi cười hớn hở, lần này nhặt được một cậu con rể tốt rồi. So với Bành Thành thì thằng vô tích sự Lâm Hàn... Hai người này đâu có gì để so sánh với nhau! Một người là kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi, một người đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, tiền đồ không có giới hạn. Ông ta tin rằng Tiểu Lệ sẽ chọn Bành Thành. "Phải rồi, nhà cháu ở đâu? Trước kia đã từng kết hôn chưa?", Dương Cảnh Đào lại hỏi tiếp. "Cháu sinh ra và lớn lên ở Đông Hải, lúc thu hồi đất được đền bù năm căn nhà, ở đâu cũng được. Thực ra cháu chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi cũng có thể sống an nhàn cả đời rồi, nhưng cháu vẫn thích cảm giác phấn đấu trong công việc", Bành Thành mỉm cười, trông vô cùng khiêm tốn. "Tốt! Bác rất thích những người có lòng cầu tiến như cháu, ăn đứt thằng vô tích sự Lâm Hàn!" Dương Cảnh Đào vỗ tay khen ngợi: "Tứ Hải, con nói xem có đúng hay không?" Triệu Tứ Hải gật đầu: "Đúng chứ ạ, anh Thành và Lâm Hàn là hai người hoàn toàn khác nhau. Một người tiền đồ sáng lạn, có thể phất lên bất cứ lúc nào, người còn lại sống dưới đáy xã hội, nghèo đến mức phải lo lắng từ miếng cơm manh áo". "Ừm, Tứ Hải, con nhận xét đúng trọng điểm lắm!" "Còn về hôn nhân thì cháu từng có một cuộc hôn nhân thất bại, hiện tại đang nuôi một đứa con bốn tuổi", Bành Thành nói. "Có con cũng không sao, nếu chuyện của cháu và Tiểu Lệ thành công và tiến tới hôn nhân thì bác cũng có thêm một đứa cháu ngoại. Cháu có thể đưa thằng bé tới nhà bác, bình thường bác sẽ lái chiếc BMW đưa thằng bé đi học", Dương Cảnh Đào xua tay, chẳng mấy bận tâm tới chuyện đó. "Vậy thì tốt quá ạ". Bành Thành gật đầu, anh ta cũng rất hài lòng: "Phải rồi, bác Dương, khoảng bao lâu nữa thì con gái bác tới ạ? Công ty của cháu bận lắm". "Sắp rồi... Tới rồi kìa!" Dương Cảnh Đào nhìn ra ngoài, thấy Dương Lệ và Lâm Hàn đang đi vào. "Tiểu Lệ, ở đây", Dương Cảnh Đào vẫy tay. Dương Lệ nhìn thấy, cô đi tới cạnh bàn rồi ngồi xuống: "Bố, đang tự nhiên sao bố lại mời bọn con ăn cơm?" Vừa ngồi xuống là cô lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn mình chăm chú. Người đàn ông ngồi bên trái Dương Cảnh Đào đang nhìn cô đắm đuối, như thể đã rung động trước vẻ đẹp của cô. Nhìn thấy ánh mắt ấy của Bành Thành, trong lòng Dương Cảnh Đào càng thêm vui mừng, ông ta biết vụ này chắc đến tám mươi, chín mươi phần trăm rồi. "Tiểu Thành, cháu có hài lòng về con gái bác không?", Dương Cảnh Đào hỏi. "Hài lòng, hài lòng lắm ạ!" Bành Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Lệ: "Không giấu gì bác Dương, trông Tiểu Lệ rất giống mối tình đầu của cháu, nhìn thấy cô ấy là cháu như trở lại thời thanh niên vậy. Nếu bác Dương đồng ý, ngày mai cháu sẽ bảo người mang sính lễ tới!" "Ha ha ha, Tiểu Thành hài lòng rồi thì bác cũng đồng ý thôi". Dương Cảnh Đào cười ha ha: "Kể từ hôm nay trở đi, con chính là con rể tốt của bố!" "Bố!", Bành Thành lập tức sửa lại cách xưng hô. "Chậc chậc chậc, sau này tôi lại có em rể mới rồi!" Dương Duyệt càng ghen tỵ hơn nữa, điều kiện của Bành Thành quá tốt, nếu cô ta mà chưa kết hôn thì cũng sẽ rung rinh mất. Chắc chắn Dương Lệ sẽ đồng ý, sau đó ly hôn với Lâm Hàn. Bành Thành mà kết hôn với Dương Lệ thì sau này cô ta sẽ bị Dương Lệ đè đầu mãi mãi. Nghĩ tới đây, Dương Duyệt càng thêm khó chịu và ghen ghét. Dương Lệ thì trợn tròn mắt: "Bố, chuyện gì thế ạ? Sính lễ với con rể gì ở đây?" "Ha ha, bố mừng quá nên quên nói cho con". Dương Cảnh Đào cười ha ha: "Giới thiệu với con, cậu thanh niên tuổi trẻ tài cao này tên là Bành Thành, là người chồng mà bố tìm cho con". "Bố tìm chồng cho con ấy ạ?" Ánh mắt của Dương Lệ trở nên lạnh lùng: "Con có chồng rồi, bố còn tìm chồng cho con làm gì nữa?"