Ban đầu cậu ta còn tưởng người bắt mình là ai, bây giờ phát hiện thì ra lại là Lâm Hàn. Khương Niên đã điều tra rất rõ ràng lai lịch của Lâm Hàn, không hề có lai lịch gì sâu xa, chỉ là không biết anh lấy từ đâu ra nhiều tiền thế. Vì thế nên Khương Niên không hề để Lâm Hàn vào mắt. Vì sau lưng cậu ta là cả một quý tộc, gia tộc kiểu này mỗi lời nói mỗi việc làm đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia. Dù Lâm Hàn có giàu đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ được coi là nhà giàu mới nổi. Mà sau khi nghe những lời của Khương Niên, sắc mặt Ngô Xuyên bỗng trở nên lạnh đi. Lâm Hàn là người anh ta cực kỳ kính trọng, nếu không có Lâm Hàn thì không có Ngô Xuyên ngày hôm nay, sao anh ta có thể để loại người này khinh thường? “To gan, dám nói với anh Hàn như thế!” Ngô Xuyên lạnh lùng lên tiếng rồi đá vào ngực Khương Niên. Cú đá này Ngô Xuyên không hề khống chế lực, sau khi đá xong tiếng xương gãy vang lên từ dưới chân anh ta cực kỳ rõ ràng. Rắc rắc! Sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Khương Niên. “Aaaa!” Ngô Xuyên lạnh lùng chờ một lúc, thấy Khương Niên vẫn la hét thì nói: “Yên lặng cho tôi, nếu không tôi không ngại làm gãy nốt nửa kia xương ức của cậu đâu”. Nghe xong, Khương Niên im ngay tức khắc, chịu đựng cơn đau nhói ở ngực trái, nhìn Ngô Xuyên với vẻ mặt sợ hãi. Lúc này Khương Niên mới thật sự nhận ra tình cảnh của mình. Mặc dù cậu ta coi thường Lâm Hàn, nhưng độ tàn nhẫn của họ lại vượt xa dự đoán của cậu ta. Nhà họ Khương dù có mạnh đến đâu cũng không giúp được gì Khương Niên vào lúc này. Biết rõ tình hình của mình, Khương Niên lập tức trở nên ngoan ngoãn. “Rốt cuộc các người bắt tôi đến đây làm gì? Các người muốn gì tôi cũng cho”, Khương Niên cực kỳ sợ hãi. “Không lấy gì, chỉ đòi 200 tỷ tệ thôi, ban đầu cậu khiến tôi bỏ ra 20 tỷ tệ để chơi cùng cậu, bây giờ phải trả lại tôi gấp 10 lần”, Lâm Hàn nở nụ cười trêu chọc. Khương Niên nghe mà sửng sốt, trong lòng thầm cười giễu, không ngờ Lâm Hàn dám mở miệng đòi 200 tỷ tệ! 200 tỷ tệ! Một thế gia cũng chưa chắc lấy ra được nhiều tiền thế này ngay lập tức! Không phải Lâm Hàn coi tiền là giấy đó chứ? Nói 200 tỷ là 200 tỷ! Nhưng trong tình huống này đương nhiên Khương Niên không dám chế giễu, trừ khi muốn ăn đòn. “Tôi chỉ là con cháu bình thường của nhà họ Khương thôi, sao có thể có 200 tỷ được? 2 tỷ tệ lần trước đã là quỹ lớn nhất mà nhà họ Khương đưa cho tôi rồi. Nếu không khi đó chắc chắn tôi sẽ chơi với cậu đến cùng, cậu cũng biết điều này”. Khương Niên khóc lóc. Lâm Hàn nghe xong, hai mắt loé lên, lúc này mới nhận ra biện pháp tạm thời mà mình nghĩ ra hoàn toàn không giải quyết được vấn đề, cũng không thể lấy được 200 tỷ tệ từ nhà họ Khương. Bây giờ Khương Niên chỉ là một người không quan trọng đối với nhà họ Khương mà thôi. Ngô Xuyên ở bên cạnh không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: “Thằng nhóc, tốt nhất hãy nói thật, nếu không tôi sẽ xử cậu đấy!” Khương Niên sợ hãi, cậu ta không hề nghi ngờ người này có thể làm điều đó. Nếu là như vậy, Khương Niên cảm thấy mình chết thật oan uổng, vừa mới có chút thành tích có thể về nhà họ Khương hưởng thụ, nhưng còn chưa về đã mất mạng ở đây. “Anh à, tôi nói thật đấy, tôi chỉ là một người bình thường trong nhà họ Khương, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy của nhà họ Khương? 200 tỷ tệ với nhà họ Khương mà nói cũng là một con số rất lớn. Đừng nói các anh chỉ trói tôi, dù có trói một người con cháu quan trọng của nhà họ Khương thì gần như cũng không thể có được 200 tỷ tệ!” Khương Niên run rẩy nói, hiển nhiên là bị doạ không ít. “Còn ở đây giả vờ với tôi đúng không? Cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu đúng không?”, Ngô Xuyên lạnh lùng nói, sau đó giơ chân lên chuẩn bị đạp cho Khương Niên một phát tàn nhẫn. Lâm Hàn xua tay, Ngô Xuyên dừng lại. “Chắc cậu ta nói thật đấy, anh sắp xếp người theo dõi cậu ta trước, tôi về nghĩ cách khác”, Lâm Hàn bảo. Giây trước Ngô Xuyên vẫn còn hung dữ, bây giờ đã yên tĩnh lại, gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi anh Hàn”. Sau đó Lâm Hàn lại dặn dò thêm đôi lời để Ngô Xuyên chú ý, sau đó anh lái xe về. Trong xe, Lâm Hàn cũng hơi đau đầu, cảm thấy vừa nãy mình hơi buồn cười. 200 tỷ tệ là một số tiền lớn, mà anh lại muốn lấy lại bằng cách này thật sự có hơi vô lý. Chưa nói đến việc Khương Niên chỉ là một đứa trẻ bình thường của nhà họ Khương, cho dù con cháu trực hệ sợ rằng cũng rất khó lấy lại được 200 tỷ. Đối phó với quý tộc họ Khương, muốn lấy lại 200 tỷ tệ bằng cách trẻ con như bắt cóc này, tỷ lệ thành công gần như bằng không. Lâm Hàn cũng không nghĩ ra được cách gì hay ngay, chỉ đành về nhà trước rồi tiếp tục nghĩ cách. Còn Khương Niên, sau này đối phó với nhà họ Khương vẫn có ích, đương nhiên Lâm Hàn sẽ bảo Ngô Xuyên nhốt cậu ta trước. Lâm Hàn vừa về nhà không bao lâu thì Dương Lệ cũng từ công ty về. Lâm Hàn đang rầu rĩ không vui, còn Dương Lệ thì lại vui vẻ bước tới, ôm lấy cánh tay anh, kích động nói: “Ông xã, anh đoán xem chuyện tốt gì đã xảy ra?” Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Dương Lệ, Lâm Hàn thu lại vẻ không vui trên mặt. “Sao thế? Có chuyện gì tốt vậy?”, Lâm Hàn cười hỏi. “Xuỳ, bảo anh đoán cũng không đoán”. Dương Lệ làm nũng đập vào người Lâm Hàn, nhưng cô vẫn nói: “Vì lần trước em thể hiện xuất sắc trong Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, nên hôm nay chủ tịch đã thăng chức cho em trở thành người đứng đầu quỹ đầu tư Nhân Phàm ở Hoa Hạ. Có thể nói một lần tăng liên tiếp ba cấp, lập tức đứng ở hàng ngũ ban giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm! Còn tiền lương cũng một lúc tăng lên hàng triệu tệ một năm đó!” Khi nói điều này, mặt Dương Lệ tràn đầy niềm vui, cô cười rất hạnh phúc, lần thăng chức này khiến cô cảm thấy khoảng cách của mình với Lâm Hàn lại gần hơn một bước. “Vậy sao? Vợ anh giỏi quá, còn trẻ tuổi mà đã kiếm được tiền triệu một năm!” Lâm Hàn véo má Dương Lệ nói. Dương Lệ mỉm cười tươi tắn, tâm trạng rất tốt, nhưng chớp mắt cô lại có chút phiền não. “Haiz, chỉ là công việc sẽ lại bận rộn hơn, những việc trước đây còn chưa hoàn thành, bây giờ thăng chức lại có thêm rất nhiều việc. Thôi không nói nữa, em phải tiếp tục làm việc đây!” Nói xong Dương Lệ bước đến phòng làm việc, chuẩn bị tiếp tục công việc. “Chú ý nghỉ ngơi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá”. Lâm Hàn dặn dò rồi cũng về phòng ngủ, suy nghĩ cách đối phó với nhà họ Khương. Suy đi nghĩ lại, Lâm Hàn vẫn không nghĩ ra được cách nào hay, dù sao người ta cũng là quý tộc, 200 tỷ tệ cũng không phải con số nhỏ, chỉ dựa vào một mình Lâm Hàn là quá khó. Suy nghĩ một lúc, Lâm Hàn vẫn gọi cho Đường Quế Hùng ở Kim Lăng, xem ông cụ có cách gì không. Đường Quế Hùng để lại cho Lâm Hàn ấn tượng rất sâu đậm. Ông cụ là người đa mưu túc trí, nhìn thấu mọi chuyện trên đời, hẳn là ông cụ có thể giúp Lâm Hàn đưa ra kế sách. Ngay sau đó cuộc gọi được kết nối. “Cậu Lâm? Có chuyện gì vậy?”, Đường Quế Hùng hỏi thẳng. Lâm Hàn kể cho Đường Quế Hùng chuyện mình cá cược với Dương Tiêu. “Đại khái là như vậy, trước đó tôi đã thử một vài cách rồi nhưng dường như không hiệu quả. Bây giờ cũng không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào hay, vì vậy muốn hỏi ông có thể giúp tôi nghĩ cách không”. Cuối cùng Lâm Hàn nói.