“Không”. Lâm Hàn lắc đầu, không hề bất ngờ. Ngụy Vũ xuất hiện vẫn nằm trong dự liệu của anh. “Không?” Ngụy Vũ và Châu Nguyệt Nguyệt đều sửng sốt. “Lâm Hàn, anh đang giả vờ cái gì hả!”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt: “Người sếp mà anh làm việc cho chính là tình địch của anh, chắc anh khó chịu lắm nhỉ, haha!” Các đồng nghiệp đều bất ngờ, không tưởng tượng được Lâm Hàn và Ngụy Vũ lại có mối quan hệ như vậy. “Bảo sao! Trưởng phòng Châu ngay ngày đầu tiên đã đì Lâm Hàn rồi, hóa ra là tình địch của tổng giám đốc Ngụy!” “Lâm Hàn này đúng là số nhọ mà!” “Nhọ hơn nữa là tổng giám đốc Ngụy định không chia hoa hồng trong vụ bệnh viện Nhân dân cho Lâm Hàn kia kìa!” “Khác gì làm không công đâu!” Đám người bàn tán xôn xao. “Thôi, anh đã muốn thể diện, nói là không bất ngờ thì cũng được”, Ngụy Vũ mỉm cười, ánh mắt khinh khỉnh: “Đủ người rồi nhỉ, chúng ta cùng ăn thôi!” Mọi người bắt đầu ăn, tất cả đều mời rượu Ngụy Vũ, khen Ngụy Vũ lên tận trời. Ngụy Vũ hưởng thụ vô cùng. Chỉ có Lâm Hàn ngồi một mình ăn cơm. “Lâm Hàn, anh có biết lịch sự không vậy? Ai cũng mời rượu tổng giám đốc Ngụy rồi, sao anh lại không cụng ly hả?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng hỏi Lâm Hàn. “Không muốn thì thôi chứ”, Ngụy Vũ phẩy tay, trêu tức: “Đây là Mao Đài ủ hầm, vị rất đậm đà, một bình tận mấy ngàn đó. Cho loại như anh ta uống thì phí quá!” “Tổng giám đốc Ngụy thật hào phóng!” “Không ngờ rượu này lai đắt như vậy, Lâm Hàn đúng là không biết gì!” “Không chỉ rượu đâu, bàn đồ ăn này chắc phải tận mấy chục ngàn đó!” Mọi người bàn tán. “Bàn ăn này hết tám mươi ngàn”, Ngụy Vũ lên tiếng: “Là một bữa cơm hết sức bình thường ở nhà hàng Thúy Hồ”. “Phòng vip của nhà hàng Thúy Hồ chia làm tám Các, bốn Tọa, hai Phòng. Nơi chúng ta ngồi là Thanh Trúc Các, là phòng vip bình thường nhất, nhưng một bữa ăn cũng tốn ít nhất năm mươi ngàn! Vẫn cao hơn so vác phòng vip ở nhà hàng khác!” Đám người ngậm miệng, không dám lên tiếng mà nghe Ngụy Vũ nói chuyện, sợ chen ngang anh ta. “Giá một bữa ăn ở bốn Tọa ít nhất là một trăm ngàn. Khi nào công ty chúng ta lớn mạnh thì tôi sẽ đưa mọi người đến Thanh Tuyền Tọa ăn thử. Nơi đó có nước suối chảy qua, vừa ăn vừa ngắm cảnh cũng rất hưởng thụ đó”. “Thanh Tuyền Tọa?” Tất cả đều mơ màng, tưởng tượng đến cảnh vừa ăn vừa ngắm cảnh. “Tổng giám đốc Ngụy, vậy hai Phòng đó là gì ạ?”, Châu Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi. “Lần lượt là phòng Ngọa Long và phòng Tàng Hổ”, Ngụy Vũ giải thích. “Giá của hai phòng này ít nhất phải năm trăm ngàn trở lên, mà không những phải có tiền đâu, còn cần cả thân phận nữa. Toàn là quan chức cán bộ cấp cao hay thương nhân có lương ít nhất trăm triệu mới đủ tư cách vào đó ăn”. “Bố tôi từng có vinh hạnh được ăn ở phòng Tàng Hổ một lần, về nói với tôi rằng nếu đời này được tổ chức tiệc rượu tại phòng Ngọa Long, Tàng Hổ thì cũng thỏa mãn!” Sắc mặt của Ngụy Vũ tràn đầy mong chờ, anh ta rất muốn ăn ở hai phòng đó. Ăn ở đó đại diện cho thân phận và địa vị của bản thân. “Cán bộ cấp cao, lương trên trăm triệu?”, hai mắt Châu Nguyệt Nguyệt mở to, đây đều là những người cô ta chưa bao giờ tưởng tượng đến. Cô ta nhìn sang chỗ khác, thấy Lâm Hàn không nói gì, bèn lên tiếng: “Lâm Hàn, anh nghe đến ngốc rồi phải không? Một bữa cơm từ năm trăm ngàn đổ lên, chắc là chuyện anh không bao giờ dám nghĩ ha!” “Cái loại người như anh mà mời tôi ăn cơm ở Thanh Trúc Các thì chắc tôi sẽ thay đổi suy nghĩ về anh đấy. Nhưng chắc là chẳng bao giờ đâu!” Châu Nguyệt Nguyệt châm chọc. “Nhưng sao tôi phải mời cô ăn cơm cơ?”, Lâm Hàn hỏi ngược. Câu nói này khiến Châu Nguyệt Nguyệt đơ ra, không biết nên đáp trả thế nào. “Nguyệt Nguyệt, đừng nói chuyện với Lâm Hàn nữa. Anh ta chưa đến nơi nào sang trọng như thế này bao giờ, để anh ta yên tĩnh ăn, trải nghiệm cuộc sống của người giàu được không hả?” Ngụy Vũ trêu chọc, lại hỏi: “Có phải cô thích anh trai Rolls-Royce đang hot trên mạng không?” “Vâng, sao thế ạ?” Mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, lại bổ sung thêm: “Không phải thích, mà là yêu! Em là fan não tàn của anh ấy, đáng tiếng chỉ có hai đoạn clip về anh ấy, thật là khiêm tốn quá!” “Haha”, Ngụy Vũ mỉm cười: “Lúc đặt phòng, tôi nghe thấy nhân viên bảo anh trai Rolls-Royce từng đến đây ăn cơm đó! Nói không chừng cô sẽ gặp được đấy!” “Sao cơ?!” Châu Nguyệt Nguyệt kích động đứng dậy: “Nam thần của em đến đây ăn cơm sao?! Aaaa, em mà đến sớm mấy hôm là có khi sẽ gặp được ấy!” Cô ta hối hận vô cùng, lại nói: “Không được, khi nào ăn xong em sẽ đi tìm nhân viên hỏi xem. Nam thần của em chắc chắn sẽ đẹp trai và có khí chất lắm!” Ngụy Vũ lắc đầu, không ngờ anh trai Rolls-Royce này lại khiến Châu Nguyệt Nguyệt si mê đến thế. Nhưng nghĩ cũng đúng, ai mà không thích người có nhiều tiền lại còn giàu chứ? “Ừm, chúng ta ăn cũng tàm tạm rồi đấy. Tôi có hai chuyện cần tuyên bố đây”, Ngụy Vũ đột nhiên trở lên nghiêm túc. Tất cả mọi người lập tức im lặng. “Chúng ta đã thành công triển khai hợp tác với bệnh viện Nhân dân, thiết bị đã được bán đi, chỉ cần chờ tiền về thôi”, Ngụy Vũ lên tiếng. “Thị trường này sẽ cho chúng ta khoảng một triệu tiền lợi nhuận, mà tương lai bệnh viện Nhân dân sẽ mua thiết bị của chúng ta lâu dài, lợi nhuận có thể sẽ lên đến hàng chục triệu”. Nghe vậy, ánh mắt của đám người đều lộ vẻ vui mừng. “Chuyện đầu tiên tôi muốn tuyên bố là, một triệu tiền lợi nhuận, tôi sẽ lấy ra năm trăm ngàn để chia cho các anh chị em ở đây, tháng sau sẽ chuyển vào lương của mọi người, bình quân mỗi người hơn hai mươi ngàn”. “Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!” “Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!” Ngụy Vũ vừa nói xong, đám người đã vỗ tay hoan hô không dứt. Hai mươi ngàn tiền hoa hồng đâu phải con số nhỏ. Ngụy Vũ bảo mọi người yên lặng, rồi nhìn Lâm Hàn, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chuyện thứ hai chính là, Lâm Hàn, từ nay trở đi anh sẽ bị đuổi”. Đám người sửng sốt. Chỉ có Châu Nguyệt Nguyệt là nở nụ cười, Lâm Hàn bị đuổi thật đúng ý cô ta. “Tại sao lại đuổi tôi? Tôi cho rằng mình chưa phạm phải lỗi gì từ khi đi làm cả”, Lâm Hàn hỏi. “Không, anh đã phạm lỗi rồi. Ngay ngày đầu đi làm anh đã đến muộn”. Ngụy Vũ nói tiếp: “Hơn nữa, thời kỳ thử việc của công ty là ba tháng. Trong mấy ngày anh đi làm, tôi quan sát thấy anh không phù hợp với yêu cầu của công ty nên tôi có quyền đuổi anh”. “Vậy tiền lương?”, Lâm Hàn hỏi. “Lương?”, Châu Nguyệt Nguyệt ngẩn người, rồi quát lên: “Lâm Hàn, anh mới đi làm chưa được một tuần mà đã bị đuổi, lại còn mặt dày đòi lương hả? Anh đùa tôi à!” “Hợp đồng với bệnh viện Nhân dân là do tôi ký, tại sao tôi không được lấy tiền?” “Là anh ký, nhưng chẳng qua anh chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Nếu không phải tổng giám đốc Ngụy đi lại mấy lần thì anh nghĩ anh ký được chắc?” Châu Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Hàn như một kẻ ngốc. “Lâm Hàn, theo lý thì anh không có lương đâu. Nhưng tôi thấy anh đáng thương nên sẽ cho anh một trăm tệ coi như là tiền công mấy ngày nay!”, Ngụy Vũ cười nhẹ