“Vậy được”, Lâm Hàn gật đầu. “Cậu Lâm đợi một lát, tôi giúp cậu gói cái này lại!” Lý Sơn Trúc mang rồng vàng năm móng đi. Khoảng mười phút sau ông ấy trở lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tinh xảo. Ông ấy cung kính đặt chiếc hộp trước mặt Lâm Hàn: “Cậu Lâm, bên trong chiếc hộp này chính là rồng vàng năm móng, để làm nổi bật khí chất của rồng vàng, tôi đã rắc bột vàng lên toàn thân nó, khi ánh đèn chiếu vào nhất định sẽ lấp lánh ánh vàng, cậu Lâm có thể đem về nhà từ từ chiêm ngưỡng”. “Được”, Lâm Hàn nhận lấy hộp nhỏ, nhàn nhạt nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì ông ra ngoài đi, tôi còn phải ăn cơm”. “Vâng, vậy tôi không làm phiền cậu Lâm ăn cơm nữa!” Lý Sơn Trúc chớp mắt, vội vàng khom người cùng giám đốc Trần rời khỏi phòng. Sau khi hai người rời đi, cả căn phòng rơi vào im lặng. Hàn Hình Nhi, Vương Huy, Lương Sảng mỗi người một ánh mắt nhìn Lâm Hàn. “Ông chủ Lý cung kính với cậu ta như vậy, tên nhóc này thật sự không nói khoác đấy chứ? Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta sao?”, Vương Huy ầm thầm nhìn Lâm Hàn. “Đây là tên nghèo kiết xác ăn vụng hôm đó sao?” Vẻ mặt Lương Sảng khó hiểu, sau đó lộ ra ánh mắt chán ghét: “Nếu như anh ta thật sự là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian thì tại sao lại chạy chiếc xe đạp rách nát như vậy, còn tới siêu thị của mình ăn vụng? Hừ, nhất định là loại người lù khù vác lu chạy, giả làm người nghèo đây mà!” “Cho dù anh ta có tiền thì cũng có thể giàu được đến đâu cơ chứ? Lẽ nào có thể giàu hơn cả cậu Vương? Người như anh ta mãi mãi không thể xứng với Hinh Nhi, hơn nữa còn làm cho người khác cảm thấy giả tạo!” Tóm lại, nói thế nào thì bữa cơm này cả Lương Sảng và Vương Huy đều ăn không ngon miệng. Thiên Thượng Nhân Gian này đều là của Lâm Hàn. Ăn cơm ở cái nhà hàng nghèo nàn này, bọn họ thấy không thoải mái. Nửa tiếng sau, bọn họ đã ăn xong cơm. “Phục vụ”, Lâm Hàn gọi. Phục vụ đi vào. “Gói hết mấy món này lại cho tôi, cá chỉ còn xương thì không cần gói đâu. Trứng cá tầm, nấm truffle, Hasma đều gói lại hết đi”, Lâm Hàn nói một cách tự nhiên. “Vâng”, phục vụ trả lời. “Cậu Vương, vừa nãy tôi đã nói sẽ không để lãng phí, ăn không hết thì gói lại đem về nhà, nhất định không để anh tiêu tiền vô ích đâu”, Lâm Hàn cười nói. “Hừ! Đồ nghèo hèn!” Vương Huy hừ lạnh: “Nhất định là lúc nhỏ sống nghèo túng quen rồi, ăn bữa cơm thôi mà cũng gói mang về, thật mất mặt!” “Phải đấy, bây giờ có tiền thì sao chứ, bản chất vẫn không thay đổi”, Lương Sảng cũng lạnh nhạt nói: “Không kìm được mà đến siêu thị nhà tôi ăn vụng, nói không chừng lúc trước là một tên trộm, chỉ là đột nhiên trở thành người có tiền thôi!” “Vương Huy, Lương Sảng, Lâm Hàn là bạn trai của tớ, mong các cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút!”, chân mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi chau lại, giọng nói lạnh băng. Vương Huy và Lương Sảng lập tức im miệng. Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Hinh Nhi làm họ ngại nổi giận, mà bởi vì cô ta là con gái cưng của gia đình giàu có nhất thành phố Đông Hải này, nếu như làm cho cô ta tức giận, ai biết sẽ gặp phải rắc rối gì! “Nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta về nhà thôi!” Lâm Hàn cầm lấy hộp thức ăn và chiếc hộp nhỏ tinh xảo lúc nãy đi ra ngoài. Anh đến bãi đỗ xe trước, dắt xe đạp ra. “Lâm Hàn, nhà anh ở đâu vậy, em đưa anh về!”, Hàn Hinh Nhi mở miệng, ấn chìa khoá xe, đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz G-Class nhấp nháy. “Không cần đâu, anh tự về được, bây giờ rất tắc đường, chạy xe đạp còn nhanh hơn nhiều”, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn vào trong giỏ xe. “Ý, Hinh Nhi, đừng nói cậu không biết nhà Lâm Hàn ở đâu đấy nhé!”, Lương Sảng kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt thay đổi. “Bạn trai mình mới quen, còn chưa hỏi tới”, Hàn Hinh Nhi nói. “Lâm Hàn, anh chạy xe đạp, chẳng lẽ là sống ở khu Bành Hộ? Nếu quả thật sống ở khu Bành Hộ, vậy tôi tiện đường đưa anh về luôn”. Lương Sảng cũng nhấn khoá xe, đèn trước sau của chiếc Mercedes-Benz E3501 nhấp nháy, chiếc xe này cùng loại với chiếc của Lâm Hàn. Lâm Hàn không phản ứng gì với Lương Sảng, ngồi lên xe, đạp bàn đạp, nói với Hàn Hinh Nhi: “Hinh Nhi, anh đi trước đây, em đi đường nhớ chú ý an toàn!” Nói rồi, đạp xe đi mất. “Hừ, chạy xe đạp rách mà cũng sĩ diện gớm, ai không biết còn tưởng cậu lái Mercedes-Benz đấy!", Vương Huy hừ lạnh, ánh mắt khinh thường. ... Về đến nhà, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn và rồng vàng năm móng lên bàn. “Sắp 10h rồi, cậu đi đâu mà muộn như thế này mới về?”, Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Lâm Hàn liền hỏi. “Đi ăn cơm với bạn”, Lâm Hàn lạnh nhạt trả lời. “Ăn cơm? Cùng đám bạn trộm gà bắt chó đó chứ gì!” Dương Cảnh Đào nhìn thấy chiếc hộp được gói lại, hời hợt hỏi: “Đây là cái gì?” “Đồ ăn thừa, con gói mang về”. “Hơ hơ, Lâm Hàn, cậu đem cơm thừa canh cặn về nhà cho ai ăn hả?”, Dương Cảnh Đào trợn mắt. “Nói gì thì cũng là người sống trong biệt thự, cậu giữ chút mặt mũi có được không vậy? Việc này mà truyền đến tai họ hàng, thử hỏi có mất mặt không cơ chứ? Mặt mũi nhà họ Dương chúng tôi biết giấu đi đâu bây giờ? Còn gói đem về, đúng là đồ nghèo đói!” “Con tiết kiệm cũng không được hả?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Hơn nữa, không ai ăn thì con ăn”. “Hừ, vậy cậu tự ăn đi! Tôi chắc chắn sẽ không đụng đến, nhà chúng ta cũng không ai ăn loại đồ ăn thừa này!” Dương Cảnh Đào hừ hứ. Tít, tít, tít! Tiếng còi ô tô vang lên bên ngoài. “Muộn như thế này rồi, ai còn đến vậy?” Dương Cảnh Đào chau mày, đi ra mở cửa, chiếc Audi A4I màu đen dừng trước cửa, một người đàn ông trung niên bước xuống xe. Người đàn ông mái tóc thưa thớt, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm. “Giám đốc Vương, muộn thế này rồi sao anh còn đến đây?”, Dương Cảnh Đào trưng ra nụ cười nịnh hót. Người đến, là người nắm giữ hệ thống y tế thành phố Đông Hải, Vương Vi Dân. “Anh Dương còn chưa ngủ nữa hả!”, Vương Vi Dân cười khà khà nói. “Chưa ngủ, chưa ngủ”, Dương Cảnh Đào cũng cười tươi rói. “Tôi vừa mới tham dự một cuộc họp, họp xong liền đến đây, lần này đến là muốn bàn một số việc với cậu Lâm, không biết cậu Lâm đã ngủ hay chưa?”, Vương Vi Dân dè dặt hỏi, lại nói thêm một câu: “Nếu cậu Lâm đã ngủ rồi, vậy thì ngày mai tôi lại đến, tránh làm phiền giấc ngủ của cậu ấy!” “Cậu Lâm?”, Dương Cảnh Đào ngớ người: “Giám đốc Vương, anh đang nói tên vô tích sự Lâm Hàn kia hả? Nó chưa ngủ đâu, nhưng mà anh đích thân đến đây là để tìm con gái Tiểu Lệ của tôi phải không? Tìm tên vô dụng Lâm Hàn làm gì chứ? Dương Cảnh Đào nghĩ, cho dù Lâm Hàn là chủ của căn biệt thự này thì Vương Vi Dân cũng không nhất thiết nửa đêm nửa hôm đến đây tìm nó. Khuya thế này, nhất định là đến tìm Dương Lệ. Dù sao Dương Lệ cũng là tổng phụ trách khu Bành Hộ, nắm trong tay hạng mục hơn chục tỷ của nhà nước, Vương Vi Dân đến tìm con bé bàn bạc công việc cũng là chuyện thường tình. “Ờ... ” Ánh mắt Vương Vi Dân thay đổi, cười nói: “Vậy thì tìm cô Lâm đi!” “Mời vào, mời vào!” Dương Cảnh Đào nhiệt tình mời Vương Vi Dân vào nhà. Vương Vi Dân vừa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Hàn liền kính cẩn chào hỏi: “Cậu Lâm!” Lâm Hàn gật đầu, lúc nãy bọn họ nói chuyện ở bên ngoài Lâm Hàn đều đã nghe thấy, trong lòng cũng đoán được Vương Vi Dân đêm hôm khuya khoắt đến đây là vì lý do gì. “Giám đốc Vương họp xong, còn chưa ăn cơm phải không?”, Lâm Hàn mở miệng. “Vẫn chưa, vừa tan họp tôi đã lập tức chạy qua đây, có việc gấp cần báo!”, bộ dạng của Vương Vi Dân giống như cấp dưới đang báo cáo cho Lâm Hàn.