Chẳng lẽ… Là muốn dụ dỗ mình đi qua? Hoặc căn bản không phải Bích Thanh, mà là một yêu quái tu vi bình thường, không giỏi liễm khí? Cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, sau khi xác định một phen phương hướng yêu khi truyền đến, Diệp Thiếu Dương lập tức cất bước đi qua, nhưng cũng đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Mình tu vi không bằng Bích Thanh, không phải đối thủ của cô ta, nhưng nếu là chiến đấu bình thường, mình muốn chạy trốn vẫn làm được. Khe núi rẽ ngoặt ở phía trước, Diệp Thiếu Dương đi đến đâu chỗ rẽ, lập tức cảm giác được yêu khí càng thêm nồng đậm. Diệp Thiếu Dương dừng bước, tính nhẩm một phen, đo lường tính toán ra phương vị yêu quái kia, ở ngay chỗ ngoặt phía trước, Diệp Thiếu Dương một tay ấn kiếm, đi qua. Vòng qua chỗ ngoặt này, quang cảnh khe núi đối diện cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt: Ở vị trí trong dự tính, Diệp Thiếu Dương thấy được nơi phát ra yêu khí, hình ảnh lúc trước trong đầu dự đoán xuất hiện, một cái cũng chưa thực hiện, hình ảnh trước mắt, không chỉ khiến Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, càng làm hắn mặt đỏ tại hồng: Một cô nương dáng người yểu điệu, nghiêng người, cuộn mình ở trên một tảng đá, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy là bóng lưng. Làm hắn mặt đỏ tại hồng, không phải nơi này có em gái, mà là… Quần áo trên thân em gái này rách nát, trên cơ bản là ở trần, chỉ có vài miếng vải rách đắp ở trên người. Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không thể tránh né liền dừng ở trên cái mông của cô ta, sau đó vội vàng dời đi, nhưng trong đầu vẫn hiện ra một mảng trắng bóng kia… Muốn nói bên người mình, thật đúng là không thiếu em gái dáng người tốt: dáng người tốt nhất là Trương Tiểu Nhị cùng Tạ Vũ Tình, Trường Tiểu Nhị là loại mỹ nữ khỏe đẹp có mã giáp tuyến, Tạ Vũ Tình dáng người cân xứng, ngực mang thiên hạ… Em gái trước mắt này, lại là eo nhỏ, mông to, bởi vì nằm nghiêng, tỏ ra đặc biệt to… Móa! Ta đang nghĩ linh tinh cái gì vậy! Diệp Thiếu Dương véo mình một cái, hít sâu một hơi, kiềm chế khí huyết cuồn cuộn, xoay người sang chỗ khác, cố ý ho khan hai tiếng... “A!” Em gái đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan, phát ra một tiếng kinh hô, xoay người, cũng giật mình một cái, nói: “Diệp Thiếu Dương!” Là thanh âm Bích Thanh. Ngươi đây là làm gì, ta nói với người, người đừng có giở trò gì, có bản lãnh thì đánh một trận! Đừng chơi thứ vô dụng đó, khụ khụ, ta nói với người, mỹ nhân kế đối với ta không dùng được đâu!” “Diệp Thiếu Dương… Thanh âm Bích Thanh cực kỳ suy yếu, “Ta bị trọng thương, phải hiện ra chân thân mà thôi… Ngươi không nên nhìn…” “Ta chưa nhìn, ngươi không được phép quấn lấy ta!” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi đừng giở trò nữa, lúc trước người không phải còn sinh long hoạt hổ, lúc này sao lại như vậy?” Đợi chốc lát, thanh âm Bích Thanh mới vang lên, u ám nói: “Chuyện lúc trước, người nghĩ hắn cũng đã nghe nói, bản thân ta bị trọng thương, không thể không trốn vào trong Kim Cương Trác, sư huynh ta trước khi chết, đã hạ cấm chế ở trên Kim Cương Trác, ta không thể đi ra, sau đó, Kim Cương Trác bị Tinh Nguyệt Nô cướp lấy, cô ta thử phá giải cấm chế trên Kim Cương Trác, chưa thể thành công, ta ở trong Kim Cương Trác, lại đã ngộ ra môn đạo của cấm chế này… Pháp thuật của sư huynh ta, ta tự nhiên cũng biết một ít, ta từ trong cấm chế mở ra một khe hở, thừa dịp Tinh Nguyệt Nô chưa chuẩn bị, trốn thoát… Tinh Nguyệt Nô lập tức phái người đuổi theo, chính là hai Bàn Cổ tăng kia, ta một đường đào vong, thứ nhất cách nơi này không xa, thứ hai trên Đào Hoa Son có không ít đệ tử của sư huynh ta, nghĩ đến có thể giúp ta ngăn cản, cho nên chạy đi Đào Hoa Son, không ngờ gặp được các ngươi… Ta vốn trọng thương, dọc đường đi nhanh, đã là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi lại bị Bàn Cổ tăng kia đánh một chưởng, phá pháp thân… Ta nếu hồn phách bát ổn, ngay cả di động cũng sắp không được rồi. Ta sao có thể lừa ngươi?” Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói như vậy, cẩn thận nghĩ qua cũng đúng, nếu không phải bản thân bị trọng thương, lấy tu vi Bích Thanh, cũng không có khả năng bị Bàn Cổ tăng đuổi chạy. “Nhưng mà, người bị thương thì bị thương, quần áo trên người sao lại thế này?” Diệp Thiếu Dương cực lực nhìn xuống xúc động muốn quay đầu, nói. “Ta là hoa sen thành tinh, quần áo đã là lá sen của ta, phá pháp thân, lá sen cũng nát… Ta ngay cả pháp thuật biến ảo quần áo cũng thi triển không nổi. ” Nói tới đây, Bích Thanh tạm dừng một chút, sau đó đột nhiên thay đổi một loại ngữ điệu, chậm rãi nói: “Diệp Thiếu Dương, người giết ta đi. ” “Giết người? Vì sao?” Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay đầu đi chỗ khác, âm thầm thè lưỡi. “Diệp Thiếu Dương, ta là hoa sen, cả đời bằng thanh, người này đã nhìn… Thân thể của ta, nếu ta tương lai khôi phục, không thể không giết người, cho nên người vẫn là giết ta trước đi. ” Đây là logic gì thế. Trên mặt Diệp Thiếu Dương lộ ra vẻ mặt “cười ra nước mắt thường thấy trong chat, ngẩn ra, nói: “Không có lựa chọn khác? Thí dụ như… Đem ngươi cười về?”. Bích Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu pháp lực ta chưa mất, người dám nói loại lời lăng mạ này sao?” “Không dám” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát. “Có lẽ. Có thể như vậy. ” Bích Thanh từ từ nói. Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói: “Ta nói giỡn, người tuyệt đối đừng cho là thật nhé, ta cũng chưa thấy được cái gì, ngươi không cần nghĩ nhiều đầu, ta đi đây! Nói xong muốn cất bước, phía sau lại vang lên thanh âm Bích Thanh: “Người đừng đi, nếu người không muốn chết, trái lại cũng có biện pháp, trên người ta bị một viên xá lợi làm trọng thương, trấn trụ huyệt vị, mới sẽ bị thương nghiêm trọng, người… Lại đây giúp ta đem xá lợi lấy ra. ” Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhịn không được xoay người nhìn thoáng qua, ánh mắt không tự giác lại rơi xuống trên một mảng hình cung tròn tuyệt vời kia, đường cong này, quả thực câu dẫn người ta phạm tội. “Ngươi tạm thời không nên cử động nha, ta bây giờ đi qua, người tư thế này còn tốt chút, miến cho ta nhìn thấy nơi không nên thấy…Diệp Thiếu Dương hầu như là nhắm mắt lại mò qua, đem áo dài bên ngoài mình cởi xuống, đắp ở trên người cô ta, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thật sự mở mắt, cúi người nhìn lại, Bích Thanh cau mày, một bộ dáng mảnh mai vô lực, cùng bộ dáng cả vú lấp miệng em trước kia tựa như hai người khác nhau. Lúc trước, ở trong cổ mộ giao phong, Bích Thanh giống như một vị thần cao cao tại thượng, chúa tể tất cả, đem mình và Ngô Đồng bọn họ đùa giỡn như khỉ, khí thế ngay lúc đó… Hiện tại, nằm ở trên tảng đá cô ta mềm nhũn, nhìn qua mảnh mai vô lực, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiếu Dương cũng không dám tin tưởng, nữ nhân này thế mà cũng có thời điểm yếu đuối như vậy “Hắc hắc, bộ dạng này của ngươi… Thật đúng là hiếm thấy nha. ” Diệp Thiếu Dương đột nhiên muốn đùa dai, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô ta. Loại chênh lệch này, có một loại kích thích khác. Bích Thanh xấu hổ giận dữ không thôi, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi nếu là muốn làm nhục ta, không bằng trực tiếp giết ta xong việc, bằng không ta nhất định giết người. ” “Người trẻ tuổi không có việc gì đừng có luôn đánh đánh giết giết. ” Diệp Thiếu Dương muốn đánh một phát ở trên mông cổ ta, đùa chơi, nghĩ đến tính cách điên cuồng cương liệt của Bích Thanh, vẫn là không đùa giỡn với cô ta nữa, cúi người nhìn lại. Chẳng lẽ… Là muốn dụ dỗ mình đi qua? Hoặc căn bản không phải Bích Thanh, mà là một yêu quái tu vi bình thường, không giỏi liễm khí? Cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, sau khi xác định một phen phương hướng yêu khi truyền đến, Diệp Thiếu Dương lập tức cất bước đi qua, nhưng cũng đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Mình tu vi không bằng Bích Thanh, không phải đối thủ của cô ta, nhưng nếu là chiến đấu bình thường, mình muốn chạy trốn vẫn làm được. Khe núi rẽ ngoặt ở phía trước, Diệp Thiếu Dương đi đến đâu chỗ rẽ, lập tức cảm giác được yêu khí càng thêm nồng đậm. Diệp Thiếu Dương dừng bước, tính nhẩm một phen, đo lường tính toán ra phương vị yêu quái kia, ở ngay chỗ ngoặt phía trước, Diệp Thiếu Dương một tay ấn kiếm, đi qua. Vòng qua chỗ ngoặt này, quang cảnh khe núi đối diện cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt: Ở vị trí trong dự tính, Diệp Thiếu Dương thấy được nơi phát ra yêu khí, hình ảnh lúc trước trong đầu dự đoán xuất hiện, một cái cũng chưa thực hiện, hình ảnh trước mắt, không chỉ khiến Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, càng làm hắn mặt đỏ tại hồng: Một cô nương dáng người yểu điệu, nghiêng người, cuộn mình ở trên một tảng đá, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy là bóng lưng. Làm hắn mặt đỏ tại hồng, không phải nơi này có em gái, mà là… Quần áo trên thân em gái này rách nát, trên cơ bản là ở trần, chỉ có vài miếng vải rách đắp ở trên người. Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không thể tránh né liền dừng ở trên cái mông của cô ta, sau đó vội vàng dời đi, nhưng trong đầu vẫn hiện ra một mảng trắng bóng kia… Muốn nói bên người mình, thật đúng là không thiếu em gái dáng người tốt: dáng người tốt nhất là Trương Tiểu Nhị cùng Tạ Vũ Tình, Trường Tiểu Nhị là loại mỹ nữ khỏe đẹp có mã giáp tuyến, Tạ Vũ Tình dáng người cân xứng, ngực mang thiên hạ… Em gái trước mắt này, lại là eo nhỏ, mông to, bởi vì nằm nghiêng, tỏ ra đặc biệt to… Móa! Ta đang nghĩ linh tinh cái gì vậy! Diệp Thiếu Dương véo mình một cái, hít sâu một hơi, kiềm chế khí huyết cuồn cuộn, xoay người sang chỗ khác, cố ý ho khan hai tiếng... “A!” Em gái đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan, phát ra một tiếng kinh hô, xoay người, cũng giật mình một cái, nói: “Diệp Thiếu Dương!” Là thanh âm Bích Thanh. Ngươi đây là làm gì, ta nói với người, người đừng có giở trò gì, có bản lãnh thì đánh một trận! Đừng chơi thứ vô dụng đó, khụ khụ, ta nói với người, mỹ nhân kế đối với ta không dùng được đâu!” “Diệp Thiếu Dương… Thanh âm Bích Thanh cực kỳ suy yếu, “Ta bị trọng thương, phải hiện ra chân thân mà thôi… Ngươi không nên nhìn…” “Ta chưa nhìn, ngươi không được phép quấn lấy ta!” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi đừng giở trò nữa, lúc trước người không phải còn sinh long hoạt hổ, lúc này sao lại như vậy?” Đợi chốc lát, thanh âm Bích Thanh mới vang lên, u ám nói: “Chuyện lúc trước, người nghĩ hắn cũng đã nghe nói, bản thân ta bị trọng thương, không thể không trốn vào trong Kim Cương Trác, sư huynh ta trước khi chết, đã hạ cấm chế ở trên Kim Cương Trác, ta không thể đi ra, sau đó, Kim Cương Trác bị Tinh Nguyệt Nô cướp lấy, cô ta thử phá giải cấm chế trên Kim Cương Trác, chưa thể thành công, ta ở trong Kim Cương Trác, lại đã ngộ ra môn đạo của cấm chế này… Pháp thuật của sư huynh ta, ta tự nhiên cũng biết một ít, ta từ trong cấm chế mở ra một khe hở, thừa dịp Tinh Nguyệt Nô chưa chuẩn bị, trốn thoát… Tinh Nguyệt Nô lập tức phái người đuổi theo, chính là hai Bàn Cổ tăng kia, ta một đường đào vong, thứ nhất cách nơi này không xa, thứ hai trên Đào Hoa Son có không ít đệ tử của sư huynh ta, nghĩ đến có thể giúp ta ngăn cản, cho nên chạy đi Đào Hoa Son, không ngờ gặp được các ngươi… Ta vốn trọng thương, dọc đường đi nhanh, đã là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi lại bị Bàn Cổ tăng kia đánh một chưởng, phá pháp thân… Ta nếu hồn phách bát ổn, ngay cả di động cũng sắp không được rồi. Ta sao có thể lừa ngươi?” Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói như vậy, cẩn thận nghĩ qua cũng đúng, nếu không phải bản thân bị trọng thương, lấy tu vi Bích Thanh, cũng không có khả năng bị Bàn Cổ tăng đuổi chạy. “Nhưng mà, người bị thương thì bị thương, quần áo trên người sao lại thế này?” Diệp Thiếu Dương cực lực nhìn xuống xúc động muốn quay đầu, nói. “Ta là hoa sen thành tinh, quần áo đã là lá sen của ta, phá pháp thân, lá sen cũng nát… Ta ngay cả pháp thuật biến ảo quần áo cũng thi triển không nổi. ” Nói tới đây, Bích Thanh tạm dừng một chút, sau đó đột nhiên thay đổi một loại ngữ điệu, chậm rãi nói: “Diệp Thiếu Dương, người giết ta đi. ” “Giết người? Vì sao?” Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay đầu đi chỗ khác, âm thầm thè lưỡi. “Diệp Thiếu Dương, ta là hoa sen, cả đời bằng thanh, người này đã nhìn… Thân thể của ta, nếu ta tương lai khôi phục, không thể không giết người, cho nên người vẫn là giết ta trước đi. ” Đây là logic gì thế. Trên mặt Diệp Thiếu Dương lộ ra vẻ mặt “cười ra nước mắt thường thấy trong chat, ngẩn ra, nói: “Không có lựa chọn khác? Thí dụ như… Đem ngươi cười về?”. Bích Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu pháp lực ta chưa mất, người dám nói loại lời lăng mạ này sao?” “Không dám” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát. “Có lẽ. Có thể như vậy. ” Bích Thanh từ từ nói. Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói: “Ta nói giỡn, người tuyệt đối đừng cho là thật nhé, ta cũng chưa thấy được cái gì, ngươi không cần nghĩ nhiều đầu, ta đi đây! Nói xong muốn cất bước, phía sau lại vang lên thanh âm Bích Thanh: “Người đừng đi, nếu người không muốn chết, trái lại cũng có biện pháp, trên người ta bị một viên xá lợi làm trọng thương, trấn trụ huyệt vị, mới sẽ bị thương nghiêm trọng, người… Lại đây giúp ta đem xá lợi lấy ra. ” Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhịn không được xoay người nhìn thoáng qua, ánh mắt không tự giác lại rơi xuống trên một mảng hình cung tròn tuyệt vời kia, đường cong này, quả thực câu dẫn người ta phạm tội. “Ngươi tạm thời không nên cử động nha, ta bây giờ đi qua, người tư thế này còn tốt chút, miến cho ta nhìn thấy nơi không nên thấy…Diệp Thiếu Dương hầu như là nhắm mắt lại mò qua, đem áo dài bên ngoài mình cởi xuống, đắp ở trên người cô ta, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thật sự mở mắt, cúi người nhìn lại, Bích Thanh cau mày, một bộ dáng mảnh mai vô lực, cùng bộ dáng cả vú lấp miệng em trước kia tựa như hai người khác nhau. Lúc trước, ở trong cổ mộ giao phong, Bích Thanh giống như một vị thần cao cao tại thượng, chúa tể tất cả, đem mình và Ngô Đồng bọn họ đùa giỡn như khỉ, khí thế ngay lúc đó… Hiện tại, nằm ở trên tảng đá cô ta mềm nhũn, nhìn qua mảnh mai vô lực, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiếu Dương cũng không dám tin tưởng, nữ nhân này thế mà cũng có thời điểm yếu đuối như vậy “Hắc hắc, bộ dạng này của ngươi… Thật đúng là hiếm thấy nha. ” Diệp Thiếu Dương đột nhiên muốn đùa dai, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô ta. Loại chênh lệch này, có một loại kích thích khác. Bích Thanh xấu hổ giận dữ không thôi, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi nếu là muốn làm nhục ta, không bằng trực tiếp giết ta xong việc, bằng không ta nhất định giết người. ” “Người trẻ tuổi không có việc gì đừng có luôn đánh đánh giết giết. ” Diệp Thiếu Dương muốn đánh một phát ở trên mông cổ ta, đùa chơi, nghĩ đến tính cách điên cuồng cương liệt của Bích Thanh, vẫn là không đùa giỡn với cô ta nữa, cúi người nhìn lại.