Câu này, giống như một tảng đá lớn nện ở trong lòng mọi người. Diệp Thiếu Dương ở ngoài trận pháp, nghe cũng rành mạch, quay đầu nhìn về phía Tứ Bảo. Hai người đối mặt, đều là khuôn mặt đầy sự bất đắc dĩ. Thượng cổ dị thú, bọn họ từng kiến thức. Trong đầu Diệp Thiếu Dương hiện lên một cái tên: Hóa Xà… Năm đó mình đi Tây Vực, từng có tiếp xúc một lần với gia hỏa này, ở trong cổ mộ đó, Hóa Xà cũng chưa dùng ra toàn lực, đã nháy mắt giết chết đồng bạn nhỏ Mộ Thanh Vũ của mình… Một trận chiến đó, thật sự khiến Diệp Thiếu Dương hiểu cái gì gọi là không thể chống lại. May mà mình có Sơn Hà Xã Tắc Đồ pháp khí tồn tại giống như bug này, đem nó thu vào, lúc ấy còn cùng Tiểu Cửu và Cửu Diệp Bồ Đề mỗ mỗ đại chiến một hồi, sau đó biến mất ở trong hồng hoang thế giới, chẳng biết đi đâu ( hiện tại tám phần còn sống, Diệp Thiếu Dương thời điểm một lần cuối cùng vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ gặp Quảng Tông Thiên Sư, còn từng hỏi thăm tung tích Hóa Xà, biết phương hướng đại khái nó biến mất, nhưng không đi tìm không muốn đi chịu chết, lại nói tìm được nó cũng vô dụng), Hóa Xà kia, chính là một trong những thượng cổ dị thú. Hai người đen trắng trước mặt, giống với Hóa Xà đều là thượng cổ dị thú, lẽ ra thực lực cũng nên không sai biệt lắm, Diệp Thiếu Dương tự nghĩ mình một con dị thú cũng đánh không lại, lần này đến hai con… Tinh Nguyệt Nô nhìn hai người, cười cười nói: “Ước định cái gì, đều là lý do mà thôi, ta thấy hai vị tôn thần là không muốn tự hạ thân phận đối phó một phàm nhân nhỉ?” Người áo trắng nhíu mày, nói: “Hai người chúng ta cảm nhận được sư trưởng kêu gọi, lập tức đến, cho rằng nhân gian đã xảy ra chuyện gì hỗn loạn, lại là để hai người chúng ta bắt một thiếu niên phàm nhân… Đã là một phàm nhân, sư trưởng sao không tự mình động thủ, chẳng phải cũng tự cao thân phận?” Trên mặt Tinh Nguyệt Nô có chút không vui, nhưng đối mặt hai người này, cô ta cũng không thể quá tự cao tự đại, lập tức nói: “Ta bất động, không phải là tự cao thân phận, chỉ vì trên núi này còn có cao nhân, ta nếu động trước, vậy liền mất tiên cơ… Hai người các ngươi cứ việc bắt thiếu niên kia, cũng không phải là bảo các ngươi giết hắn, cho nên cũng không tính vi phạm hứa hẹn. ” Nói xong hướng hai người thoáng khom người, nói: “Làm phiền hai vị tôn thần. ” Tinh Nguyệt Nô đem tư thái bày thấp như vậy, hai người này nhìn nhìn nhau, cũng không có cách nào không động thủ nữa, trước hướng đỉnh núi nhìn thoáng qua, chưa thấy được cao nhân nào, liền đi về phía Diệp Thiếu Dương. “Thiếu Dương mau vào trận!” Diệu Tâm phục hồi tinh thần, lúc này mới nhìn thấy Diệp Thiếu Dương còn đứng ở bên ngoài. Đây không phải lúc sính anh hùng, hai con dị thú, nếu thật là thực lực như Hóa Xà, mình căn bản không có sức chống trả gì cả. Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, vội vàng sải một cước bước vào giữa hai cành cây cắm ở trên mặt đất. Nhìn từ bên ngoài, đây chính là một đống cành cây tán loạn, Diệp Thiếu Dương còn buồn bực thế này sao chống đỡ được người ta tiến công, kết quả một chân vừa bước vào, trời lập tức tối, Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy núi cao rãnh sâu, rừng rậm trải rộng, phong cảnh đầy hiểm ác cùng hoang vắng, lại nhìn không thấy một người nào cả. Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh. Nhìn những ngọn núi cao đó hình dạng có chút kỳ quái, nhìn kỹ, như là nham thạch thật lớn xây đắp thành, tầng tầng lớp lớp, trong giây lát đã hiểu, đây chính là những hòn đá nhỏ mình ở bên ngoài trận pháp nhìn thấy… Về phần các đại thụ che trời kia, đó là các cành cây tạo thành trận pháp. Một ít cục đá, cộng thêm một ít cành cây, một khi vào trận, liền biến thành bộ dạng trước mắt! Diệp Thiếu Dương đang không biết làm sao, xa xa đột nhiên vang lên một thanh âm: “Trái bảy bước!” Là thanh âm Diệu Tâm, Diệp Thiếu Dương vội vàng làm theo, hướng phía trái biên đi bảy bước, tuy chỉ có bảy bước, nhưng lúc đi mỗi một bước, cây cối cùng núi cao bên người đều đang biến ảo phương vị, sau bảy bước, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không tìm thấy phương vị lúc trước. “Bên phải năm bước!” “Lui về phía sau bốn bước!” “Bên trái phía trước Cấn vị tám bước!” … Diệp Thiếu Dương dựa theo Diệu Tâm phân phó, liên tiếp đi, khi đi hết một bước cuối cùng, trước mắt bừng sáng, rẽ mây nhìn trời, lại về tới trong hiện thực. Tất cả ảo giác đều đã biến mất. Diệp Thiếu Dương đi tới trên một mảng đất trống trung tâm nhất của trận pháp. Đoàn người đều có mặt. Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn lại, nhìn thấy vẫn là một ít cục đá cùng cành cây chất đống lên, có chút ngẩn ra. “Trận pháp này… Lợi hại như vậy sao!” Diệu Tâm đắc ý nói: “Anh nói xem, đừng quên tôi là địa sư. ” Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có sự tích Gia Cát Lượng bày bát trận đồ vây khốn Lục Tốn, Diệp Thiếu Dương là một đạo sĩ, biết trận pháp là tồn tại, nhưng vẫn luôn cảm thấy không có khả năng khoa trương như trên sách viết, chỉ trông vào một ít đống đá, liền vây khốn một đám nhân mã của Lục Tốn. Nhưng vừa rồi trải qua, hoàn toàn đã đổi mới nhận thức của hắn đối với trận pháp. Diệu Tâm, không hổ là truyền thừa địa sư gia tộc, bản lĩnh bày trận này thực sự không phải tầm thường. “Thiếu Dương…” Ngô Đồng đi tới, vẻ mặt mang theo vài phần ngưng trọng cùng phức tạp. Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, hỏi: “Các người đã không bị sao cả, sao còn không đi?” “Hiện tại không đi được nữa. ” Diệu Tâm nói, “Chúng ta nếu rời trận, bọn họ hoàn toàn có thể từ bên cạnh vòng qua, đuổi theo chúng ta, chúng ta hiện tại chỉ có đứng ở vị trí trận tâm này, bọn họ không vào được. ” Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, cách những cành cây cùng tảng đá kia, thấy được hai người một đen một trắng đó, chạy tới vị trí trước đó mình đứng, ở lối vào trận pháp, sau khi do dự một chút, đi vào… Từ bên này nhìn tới, là không nhìn thấy trận pháp có bất cứ biến hóa nào, chỉ có thể nhìn thấy hai người đó đứng nơi kia không nhúc nhích, vẻ mặt rất ngưng trọng. Diệp Thiếu Dương biết bọn họ nhất định đang trải qua tình huống của mình vừa rồi, có chút lo lắng hỏi Diệu Tâm, nói: “Trận pháp này của cô, có thể ngăn được bọn họ sao?” Diệu Tâm nhìn hai người này, ánh mắt cũng có chút sững sờ, nói: “Chỉ cần là người, trận pháp này của tôi chống đỡ được. ” “Bọn họ không phải người, là thần. ” “Cái này… Tôi cũng không biết. ” Diệu Tâm vừa dứt lời, liền thấy hai người kia bắt đầu cất bước, đi tới trước một cành cây, tạm dừng, sau đó dời đi phương hướng. “Không xong, bọn họ biết pháp môn xuất trận!” Diệu Tâm hô lên. “Vậy làm sao bây giờ!” Diệp Thiếu Dương cũng khẩn trương hẳn lên, một khi để bọn họ tiến vào trận tâm, đối mặt nhau, ai có thể là đối thủ của hai con dị thú này? Diệu Tâm cũng nôn nóng xoay vòng vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ ót, bắt lấy Diệp Thiếu Dương hỏi: “Thần sợ cái gì?” “Cái gì sợ cái gì, thần so với hắn lợi hại hơn?” “Không phải, thần sợ nhất, là mọi thứ dơ bẩn! Tôi có biện pháp, chỉ là…” Diệu Tâm có chút khó có thể mở miệng. “Cái gì, nói đi, giờ là lúc nào rồi!” Diệp Thiếu Dương thúc giục. “À thì, anh là đồng nam tử sao?” Diệu Tâm cuối cùng nói ra. Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Cô… Lúc này, cô sao lại hỏi cái này chứ, xấu hổ quá. ” Diệp Thiếu Dương nhìn lén Ngô Đồng một cái, gãi ót nói. Câu này, giống như một tảng đá lớn nện ở trong lòng mọi người. Diệp Thiếu Dương ở ngoài trận pháp, nghe cũng rành mạch, quay đầu nhìn về phía Tứ Bảo. Hai người đối mặt, đều là khuôn mặt đầy sự bất đắc dĩ. Thượng cổ dị thú, bọn họ từng kiến thức. Trong đầu Diệp Thiếu Dương hiện lên một cái tên: Hóa Xà… Năm đó mình đi Tây Vực, từng có tiếp xúc một lần với gia hỏa này, ở trong cổ mộ đó, Hóa Xà cũng chưa dùng ra toàn lực, đã nháy mắt giết chết đồng bạn nhỏ Mộ Thanh Vũ của mình… Một trận chiến đó, thật sự khiến Diệp Thiếu Dương hiểu cái gì gọi là không thể chống lại. May mà mình có Sơn Hà Xã Tắc Đồ pháp khí tồn tại giống như bug này, đem nó thu vào, lúc ấy còn cùng Tiểu Cửu và Cửu Diệp Bồ Đề mỗ mỗ đại chiến một hồi, sau đó biến mất ở trong hồng hoang thế giới, chẳng biết đi đâu ( hiện tại tám phần còn sống, Diệp Thiếu Dương thời điểm một lần cuối cùng vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ gặp Quảng Tông Thiên Sư, còn từng hỏi thăm tung tích Hóa Xà, biết phương hướng đại khái nó biến mất, nhưng không đi tìm không muốn đi chịu chết, lại nói tìm được nó cũng vô dụng), Hóa Xà kia, chính là một trong những thượng cổ dị thú. Hai người đen trắng trước mặt, giống với Hóa Xà đều là thượng cổ dị thú, lẽ ra thực lực cũng nên không sai biệt lắm, Diệp Thiếu Dương tự nghĩ mình một con dị thú cũng đánh không lại, lần này đến hai con… Tinh Nguyệt Nô nhìn hai người, cười cười nói: “Ước định cái gì, đều là lý do mà thôi, ta thấy hai vị tôn thần là không muốn tự hạ thân phận đối phó một phàm nhân nhỉ?” Người áo trắng nhíu mày, nói: “Hai người chúng ta cảm nhận được sư trưởng kêu gọi, lập tức đến, cho rằng nhân gian đã xảy ra chuyện gì hỗn loạn, lại là để hai người chúng ta bắt một thiếu niên phàm nhân… Đã là một phàm nhân, sư trưởng sao không tự mình động thủ, chẳng phải cũng tự cao thân phận?” Trên mặt Tinh Nguyệt Nô có chút không vui, nhưng đối mặt hai người này, cô ta cũng không thể quá tự cao tự đại, lập tức nói: “Ta bất động, không phải là tự cao thân phận, chỉ vì trên núi này còn có cao nhân, ta nếu động trước, vậy liền mất tiên cơ… Hai người các ngươi cứ việc bắt thiếu niên kia, cũng không phải là bảo các ngươi giết hắn, cho nên cũng không tính vi phạm hứa hẹn. ” Nói xong hướng hai người thoáng khom người, nói: “Làm phiền hai vị tôn thần. ” Tinh Nguyệt Nô đem tư thái bày thấp như vậy, hai người này nhìn nhìn nhau, cũng không có cách nào không động thủ nữa, trước hướng đỉnh núi nhìn thoáng qua, chưa thấy được cao nhân nào, liền đi về phía Diệp Thiếu Dương. “Thiếu Dương mau vào trận!” Diệu Tâm phục hồi tinh thần, lúc này mới nhìn thấy Diệp Thiếu Dương còn đứng ở bên ngoài. Đây không phải lúc sính anh hùng, hai con dị thú, nếu thật là thực lực như Hóa Xà, mình căn bản không có sức chống trả gì cả. Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, vội vàng sải một cước bước vào giữa hai cành cây cắm ở trên mặt đất. Nhìn từ bên ngoài, đây chính là một đống cành cây tán loạn, Diệp Thiếu Dương còn buồn bực thế này sao chống đỡ được người ta tiến công, kết quả một chân vừa bước vào, trời lập tức tối, Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy núi cao rãnh sâu, rừng rậm trải rộng, phong cảnh đầy hiểm ác cùng hoang vắng, lại nhìn không thấy một người nào cả. Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh. Nhìn những ngọn núi cao đó hình dạng có chút kỳ quái, nhìn kỹ, như là nham thạch thật lớn xây đắp thành, tầng tầng lớp lớp, trong giây lát đã hiểu, đây chính là những hòn đá nhỏ mình ở bên ngoài trận pháp nhìn thấy… Về phần các đại thụ che trời kia, đó là các cành cây tạo thành trận pháp. Một ít cục đá, cộng thêm một ít cành cây, một khi vào trận, liền biến thành bộ dạng trước mắt! Diệp Thiếu Dương đang không biết làm sao, xa xa đột nhiên vang lên một thanh âm: “Trái bảy bước!” Là thanh âm Diệu Tâm, Diệp Thiếu Dương vội vàng làm theo, hướng phía trái biên đi bảy bước, tuy chỉ có bảy bước, nhưng lúc đi mỗi một bước, cây cối cùng núi cao bên người đều đang biến ảo phương vị, sau bảy bước, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không tìm thấy phương vị lúc trước. “Bên phải năm bước!” “Lui về phía sau bốn bước!” “Bên trái phía trước Cấn vị tám bước!” … Diệp Thiếu Dương dựa theo Diệu Tâm phân phó, liên tiếp đi, khi đi hết một bước cuối cùng, trước mắt bừng sáng, rẽ mây nhìn trời, lại về tới trong hiện thực. Tất cả ảo giác đều đã biến mất. Diệp Thiếu Dương đi tới trên một mảng đất trống trung tâm nhất của trận pháp. Đoàn người đều có mặt. Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn lại, nhìn thấy vẫn là một ít cục đá cùng cành cây chất đống lên, có chút ngẩn ra. “Trận pháp này… Lợi hại như vậy sao!” Diệu Tâm đắc ý nói: “Anh nói xem, đừng quên tôi là địa sư. ” Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có sự tích Gia Cát Lượng bày bát trận đồ vây khốn Lục Tốn, Diệp Thiếu Dương là một đạo sĩ, biết trận pháp là tồn tại, nhưng vẫn luôn cảm thấy không có khả năng khoa trương như trên sách viết, chỉ trông vào một ít đống đá, liền vây khốn một đám nhân mã của Lục Tốn. Nhưng vừa rồi trải qua, hoàn toàn đã đổi mới nhận thức của hắn đối với trận pháp. Diệu Tâm, không hổ là truyền thừa địa sư gia tộc, bản lĩnh bày trận này thực sự không phải tầm thường. “Thiếu Dương…” Ngô Đồng đi tới, vẻ mặt mang theo vài phần ngưng trọng cùng phức tạp. Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, hỏi: “Các người đã không bị sao cả, sao còn không đi?” “Hiện tại không đi được nữa. ” Diệu Tâm nói, “Chúng ta nếu rời trận, bọn họ hoàn toàn có thể từ bên cạnh vòng qua, đuổi theo chúng ta, chúng ta hiện tại chỉ có đứng ở vị trí trận tâm này, bọn họ không vào được. ” Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, cách những cành cây cùng tảng đá kia, thấy được hai người một đen một trắng đó, chạy tới vị trí trước đó mình đứng, ở lối vào trận pháp, sau khi do dự một chút, đi vào… Từ bên này nhìn tới, là không nhìn thấy trận pháp có bất cứ biến hóa nào, chỉ có thể nhìn thấy hai người đó đứng nơi kia không nhúc nhích, vẻ mặt rất ngưng trọng. Diệp Thiếu Dương biết bọn họ nhất định đang trải qua tình huống của mình vừa rồi, có chút lo lắng hỏi Diệu Tâm, nói: “Trận pháp này của cô, có thể ngăn được bọn họ sao?” Diệu Tâm nhìn hai người này, ánh mắt cũng có chút sững sờ, nói: “Chỉ cần là người, trận pháp này của tôi chống đỡ được. ” “Bọn họ không phải người, là thần. ” “Cái này… Tôi cũng không biết. ” Diệu Tâm vừa dứt lời, liền thấy hai người kia bắt đầu cất bước, đi tới trước một cành cây, tạm dừng, sau đó dời đi phương hướng. “Không xong, bọn họ biết pháp môn xuất trận!” Diệu Tâm hô lên. “Vậy làm sao bây giờ!” Diệp Thiếu Dương cũng khẩn trương hẳn lên, một khi để bọn họ tiến vào trận tâm, đối mặt nhau, ai có thể là đối thủ của hai con dị thú này? Diệu Tâm cũng nôn nóng xoay vòng vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ ót, bắt lấy Diệp Thiếu Dương hỏi: “Thần sợ cái gì?” “Cái gì sợ cái gì, thần so với hắn lợi hại hơn?” “Không phải, thần sợ nhất, là mọi thứ dơ bẩn! Tôi có biện pháp, chỉ là…” Diệu Tâm có chút khó có thể mở miệng. “Cái gì, nói đi, giờ là lúc nào rồi!” Diệp Thiếu Dương thúc giục. “À thì, anh là đồng nam tử sao?” Diệu Tâm cuối cùng nói ra. Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Cô… Lúc này, cô sao lại hỏi cái này chứ, xấu hổ quá. ” Diệp Thiếu Dương nhìn lén Ngô Đồng một cái, gãi ót nói.