Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1999: Ngàn Năm Chờ Đợi Công Dã Tràng (3)

24-10-2024


Trước Sau

Diệp Thiếu Dương cách cô còn có một khoảng cũng rõ ràng cảm giác được ngọn lửa mãnh liệt.
“A…” Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới, mắt của cô đã thay đổi, nhìn qua một mảng màu đỏ, lại không phải loại hoàn toàn kia, mà là phủ đầy tơ máu màu đỏ, vẻ mặt thịnh nộ, nhìn qua như là một ma nữ đến từ địa ngục.
Cô chậm rãi nâng tay, Tùng Văn Cố Định Kiếm tự động dâng lên, rơi vào trong tay cô, một mảng sát khí màu máu từ chỗ chuôi kiếm bắt đầu lan tràn xuống, rất nhanh đã lan tràn đến toàn bộ thân kiếm, thanh trấn sơn chi bảo này của Long Hổ sơn, giờ phút này lại tràn ngập một loại khí tức tà ác.
Nhuế Lãnh Ngọc cầm lấy bảo kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương bổ tới.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vung kiếm ngăn cản, kinh ngạc phát hiện, Nhuế Lãnh Ngọc so với trước đó lại cường đại thêm vài lân, mình… gần như không phải đối thủ.
“A!” Nhuế Lãnh Ngọc hét lớn một tiếng, lưỡi kiếm bốc phát ra mấy đạo hào quang, hợp thành kiếm trận, đem Diệp Thiếu Dương phong tỏa.
Trái lại không phải Diệp Thiếu Dương thật sự gà như vậy, mà là hai bên chiến đấu tâm tính khác nhau: Nhuế Lãnh Ngọc bị tà tính bao phủ, đem Diệp Thiếu Dương coi là người đuổi giết mình, ra sức muốn đẩy hắn vào chỗ chết, càng không cần nói cô vừa thức tỉnh, vô tận sát khí trong cơ thể mãnh liệt muốn phóng ra, tự nhiên mà vậy lựa chọn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lại không muốn thương tổn cô, trong lòng có băn khoăn, hơn nữa bị Nhuế Lãnh Ngọc làm bị thương.
Hai người ở trên khí thế đầu tiên đã không ngang nhau, lúc này mới tạo thành Diệp Thiếu Dương bị thua.
Ở sau khi dùng kiếm trận vây khốn Diệp Thiếu Dương Nhuế Lãnh Ngọc không có bất cứ sự dừng lại nào, trực tiếp vung kiếm hướng mặt hắn đâm tới.
Diệp Thiếu Dương không thể phản kháng, mắt thấy trường kiếm gần sát mặt mình, đột nhiên mấy tia sáng màu đỏ đánh tới, đánh vào trước ngực Nhuế Lãnh Ngọc, đem cô đánh bay ra ngoài, ngay sau đó một bóng người thật lớn đem cô vô ngã trên mặt đất, há mồm muốn cắn xuống.
“Tiểu Cửu!” Thời khắc mấu chốt, là Tiểu Cửu lao tới, cứu Diệp Thiếu Dương một mạng.
Diệp Thiếu Dương sợ Nhuế Lãnh Ngọc bị cô giết, trong tích tắc hô một tiếng.
Tiểu Cửu nghe thấy Diệp Thiếu Dương gọi, động tác cắn xuống khựng lại một chút, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xuất kiếm, đâm một kiếm vào yết hầu Tiểu Cửu! Máu tươi như suối từ vết thương ồ ồ chảy ra.
Tùng Văn Cố Định Kiếm là pháp khí cửu đoạn quang, cùng máu yêu quái một khi gặp nhau, lập tức phát ra linh lực cường đại, di chuyển ở trong cơ thể Tiểu Cửu, xé rách yêu khí trong cơ thể cô.
Tất cả xảy ra ở trong chớp mắt, cứ như vậy… Đã xảy ra.
“Tiểu Cửu!” Diệp Thiếu Dương lao lên.
Tiểu Cửu nâng lên móng vuốt, muốn vỗ xuống, nếu lần này vỗ xuống, lập tức có thể giết Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng cô nghe thấy tiếng hộ của Diệp Thiếu Dương, lại một lần nữa do dự, sau đó, cô cắn cổ Nhuế Lãnh Ngọc một phát.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại.
Đám người Lâm Tam Sinh cũng đứng lại, ngừng đánh nhau, quay đầu nhìn về phía bên này, vẻ mặt không thể tin.
Đám người Hắc Bạch Vô Thường cũng dùng đánh nhau, mỗi người đều hướng bên này nhìn tới.
Mục tiêu của Nữ Bạt vốn không phải Đạo Phong, căn bản không muốn dây dưa với đám cường giả này, đã sớm bay lên vách núi, đi giết đám người Lê Sơn Lão Mẫu, Diệu Quang Tiên Tử cùng mấy cường giả Không Giới đi lên theo, đem cô ta ngăn lại, Nữ Bạt thấy không có cơ hội, lập tức rút đi.
Diệu Quang Tiên Tử lưu lại mấy cường giả bảo hộ người bị thương, bản thân xuống dưới độc đấu Đạo Phong, cô ta và Đạo Phong thực lực sàn sàn như nhau, ở lúc Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu gặp chuyện, Thập Nương dẫn theo một người xông vào, nói cho Diệu Quang Tiên Tử viện binh mấy đại môn phái đã đến, nhân mà còn sót lại của Thái m sơn đã rút đi, viện quân tiếp được đại quân Thi tộc, đang kịch chiến, cô mang theo tông sư mấy đại môn phái đến hộ giá.
Mấy đại tông sư này là vừa chạy tới, mỗi người đều còn tràn đầy sức chiến đấu, nhìn tình thế một chút, lập tức lựa chọn váy công Đạo Phong, đem hắn vậy ở giữa.
Diệu Quang Tiên Tử lại thoải mái, trở lại đỉnh núi đi bảo hộ những người bị thương, đồng thời quan sát chiến cuộc trong thung lũng.
Qua Qua mắt thấy Tiểu Cửu ngoạm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, gấp đến độ kêu to: “Tiểu Cửu, đừng thương tổn chủ mẫu!” Toàn bộ mọi người đều cho rằng Tiểu Cửu bị Nhuế Lãnh Ngọc làm bị thương, trong tình thế cấp bách muốn giết chết cô, nhưng, Tiểu Cửu sau khi cắp Nhuế Lãnh Ngọc lên, lại hướng tới Diệp Thiếu Dương bay qua.
“Thiếu Dương, mau vây khốn nguyên thần cô ấy… Ta sắp kiên trì không nổi nữa.
” Tiểu Cửu dùng thần thức nói với hắn.
“Cô…” Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, một hơi vẽ ba tấm Định Hồn Phù, dán trên người Nhuế Lãnh Ngọc.
Tiểu Cửu lúc này mới nhả ra Nhuế Lãnh Ngọc, cả người run rẩy, huyện hóa ra nhân thân, ngã vật trên mặt đất.
“Tiểu Cửu!!” Diệp Thiếu Dương tiến lên ôm lấy cô, nhìn thoáng qua cổ của cô, một kiếm đó của Nhuế Lãnh Ngọc hầu như tạo thành vết thường xuyên qua, máu nóng bỏng không ngừng chảy ra, rơi ở trên tay Diệp Thiếu Dương.
Một điểm này, sao có thể làm bị thương thành như vậy? Diệp Thiếu Dương thật ra cũng hiểu, Tùng Văn Cố Định Kiếm là pháp khí cửu đoạn quang, khắc chế một số tà vật nhất, Tiểu Cửu tuy là yêu vương, nhưng bị đâm trúng yếu hại, trong cơ thể lại bị linh lực bảo kiếm tiến hành một phen tấn công kịch liệt, cô bây giờ đã suy yếu đến cực điểm, chỉ còn lại có một hơi.
“Thiếu Dương, tôi không nhục sứ mệnh…” “Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói.
” Diệp Thiếu Dương lấy ra m Dương Kính, muốn đem cô thu vào dưỡng thương.
Tiểu Cửu muốn nói cái gì đột nhiên con người co rụt lại, đột nhiên đây hắn ra, dựng người lên.
Một cái tay đánh vào trên thiên linh cái của cô.
“A!” Tiểu Cửu kêu thảm một tiếng.
Cái tay này lại không có chút thương hại, lật tay túm đầu cô, trực tiếp ném ra ngoài, Diệp Thiếu Dương lúc này mới phản ứng lại, ôm cổ Tiểu Cửu, kết quả phát giác được một lực lượng lớn khổng lồ, kéo hắn và Tiểu Cửu cùng nhau lấy tư thể mất trọng lực ném ngang, cuối cùng và vào trên một vật cứng rắn, trước mắt Diệp Thiếu Dương tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, chăm chú nhìn lại.
Hai người là va vào đỉnh tòa bảo tháp kia, đang hướng phía dưới rơi xuống.
Tiểu Cửu va đập so với hắn nặng hơn nhiều, nhưng vẫn dựa vào phản ứng gần như bản năng, một cái tay bắt được hắn.
Một bóng đen điên cuồng lướt qua, là Lý Hạo Nhiên! Vừa rồi một chưởng đó chính là hắn đánh ra, mục đích là giết Diệp Thiếu Dương, kết quả bị Tiểu Cửu cản một lần, ở sau khi nhấc bọn họ, ném vào trên bảo tháp, hắn lại lần nữa bay tới, từ bên hông rút trường kiếm, giơ kiếm đâm tới.
Hắn và Tiểu Cửu không có thù, hắn muốn giết là Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Cửu hầu như gần chết, trong vội vàng, không chút do dự phun ra nội đan, sau đó… Dùng yêu lực hòa tan nội đan.
“Cái gì!!” Diệu Quang Tiên Tử kinh hô lên.
Đám người Lê Sơn Lão Mẫu vốn ngồi lẳng lặng điều tức, quan sát thấy một màn này, cũng kinh hãi đứng lên, mỗi người trùng to mắt, nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mấy lần bản thân bị thương nặng, nhưng chỉ cần nội đan còn ổn, cho dù là thân thể hoàn toàn tổn hại, cũng có thể từng chút một chữa trị.
Nội đan, là căn bản của tất cả yêu tinh, một thân tu vi cũng đều chất chứa ở trong nội đan, một khi tổn hại, tu vi trong đó sẽ ở nháy mắt phóng ra năng lượng cường đại, nhưng… Nội đan là không thể tái sinh, một khi bị hủy, thì không cách nào chữa trị nữa.
Diệp Thiếu Dương cách cô còn có một khoảng cũng rõ ràng cảm giác được ngọn lửa mãnh liệt.
“A…” Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới, mắt của cô đã thay đổi, nhìn qua một mảng màu đỏ, lại không phải loại hoàn toàn kia, mà là phủ đầy tơ máu màu đỏ, vẻ mặt thịnh nộ, nhìn qua như là một ma nữ đến từ địa ngục.
Cô chậm rãi nâng tay, Tùng Văn Cố Định Kiếm tự động dâng lên, rơi vào trong tay cô, một mảng sát khí màu máu từ chỗ chuôi kiếm bắt đầu lan tràn xuống, rất nhanh đã lan tràn đến toàn bộ thân kiếm, thanh trấn sơn chi bảo này của Long Hổ sơn, giờ phút này lại tràn ngập một loại khí tức tà ác.
Nhuế Lãnh Ngọc cầm lấy bảo kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương bổ tới.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vung kiếm ngăn cản, kinh ngạc phát hiện, Nhuế Lãnh Ngọc so với trước đó lại cường đại thêm vài lân, mình… gần như không phải đối thủ.
“A!” Nhuế Lãnh Ngọc hét lớn một tiếng, lưỡi kiếm bốc phát ra mấy đạo hào quang, hợp thành kiếm trận, đem Diệp Thiếu Dương phong tỏa.
Trái lại không phải Diệp Thiếu Dương thật sự gà như vậy, mà là hai bên chiến đấu tâm tính khác nhau: Nhuế Lãnh Ngọc bị tà tính bao phủ, đem Diệp Thiếu Dương coi là người đuổi giết mình, ra sức muốn đẩy hắn vào chỗ chết, càng không cần nói cô vừa thức tỉnh, vô tận sát khí trong cơ thể mãnh liệt muốn phóng ra, tự nhiên mà vậy lựa chọn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lại không muốn thương tổn cô, trong lòng có băn khoăn, hơn nữa bị Nhuế Lãnh Ngọc làm bị thương.
Hai người ở trên khí thế đầu tiên đã không ngang nhau, lúc này mới tạo thành Diệp Thiếu Dương bị thua.
Ở sau khi dùng kiếm trận vây khốn Diệp Thiếu Dương Nhuế Lãnh Ngọc không có bất cứ sự dừng lại nào, trực tiếp vung kiếm hướng mặt hắn đâm tới.
Diệp Thiếu Dương không thể phản kháng, mắt thấy trường kiếm gần sát mặt mình, đột nhiên mấy tia sáng màu đỏ đánh tới, đánh vào trước ngực Nhuế Lãnh Ngọc, đem cô đánh bay ra ngoài, ngay sau đó một bóng người thật lớn đem cô vô ngã trên mặt đất, há mồm muốn cắn xuống.
“Tiểu Cửu!” Thời khắc mấu chốt, là Tiểu Cửu lao tới, cứu Diệp Thiếu Dương một mạng.
Diệp Thiếu Dương sợ Nhuế Lãnh Ngọc bị cô giết, trong tích tắc hô một tiếng.
Tiểu Cửu nghe thấy Diệp Thiếu Dương gọi, động tác cắn xuống khựng lại một chút, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xuất kiếm, đâm một kiếm vào yết hầu Tiểu Cửu! Máu tươi như suối từ vết thương ồ ồ chảy ra.
Tùng Văn Cố Định Kiếm là pháp khí cửu đoạn quang, cùng máu yêu quái một khi gặp nhau, lập tức phát ra linh lực cường đại, di chuyển ở trong cơ thể Tiểu Cửu, xé rách yêu khí trong cơ thể cô.
Tất cả xảy ra ở trong chớp mắt, cứ như vậy… Đã xảy ra.
“Tiểu Cửu!” Diệp Thiếu Dương lao lên.
Tiểu Cửu nâng lên móng vuốt, muốn vỗ xuống, nếu lần này vỗ xuống, lập tức có thể giết Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng cô nghe thấy tiếng hộ của Diệp Thiếu Dương, lại một lần nữa do dự, sau đó, cô cắn cổ Nhuế Lãnh Ngọc một phát.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại.
Đám người Lâm Tam Sinh cũng đứng lại, ngừng đánh nhau, quay đầu nhìn về phía bên này, vẻ mặt không thể tin.
Đám người Hắc Bạch Vô Thường cũng dùng đánh nhau, mỗi người đều hướng bên này nhìn tới.
Mục tiêu của Nữ Bạt vốn không phải Đạo Phong, căn bản không muốn dây dưa với đám cường giả này, đã sớm bay lên vách núi, đi giết đám người Lê Sơn Lão Mẫu, Diệu Quang Tiên Tử cùng mấy cường giả Không Giới đi lên theo, đem cô ta ngăn lại, Nữ Bạt thấy không có cơ hội, lập tức rút đi.
Diệu Quang Tiên Tử lưu lại mấy cường giả bảo hộ người bị thương, bản thân xuống dưới độc đấu Đạo Phong, cô ta và Đạo Phong thực lực sàn sàn như nhau, ở lúc Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu gặp chuyện, Thập Nương dẫn theo một người xông vào, nói cho Diệu Quang Tiên Tử viện binh mấy đại môn phái đã đến, nhân mà còn sót lại của Thái m sơn đã rút đi, viện quân tiếp được đại quân Thi tộc, đang kịch chiến, cô mang theo tông sư mấy đại môn phái đến hộ giá.
Mấy đại tông sư này là vừa chạy tới, mỗi người đều còn tràn đầy sức chiến đấu, nhìn tình thế một chút, lập tức lựa chọn váy công Đạo Phong, đem hắn vậy ở giữa.
Diệu Quang Tiên Tử lại thoải mái, trở lại đỉnh núi đi bảo hộ những người bị thương, đồng thời quan sát chiến cuộc trong thung lũng.
Qua Qua mắt thấy Tiểu Cửu ngoạm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, gấp đến độ kêu to: “Tiểu Cửu, đừng thương tổn chủ mẫu!” Toàn bộ mọi người đều cho rằng Tiểu Cửu bị Nhuế Lãnh Ngọc làm bị thương, trong tình thế cấp bách muốn giết chết cô, nhưng, Tiểu Cửu sau khi cắp Nhuế Lãnh Ngọc lên, lại hướng tới Diệp Thiếu Dương bay qua.
“Thiếu Dương, mau vây khốn nguyên thần cô ấy… Ta sắp kiên trì không nổi nữa.
” Tiểu Cửu dùng thần thức nói với hắn.
“Cô…” Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, một hơi vẽ ba tấm Định Hồn Phù, dán trên người Nhuế Lãnh Ngọc.
Tiểu Cửu lúc này mới nhả ra Nhuế Lãnh Ngọc, cả người run rẩy, huyện hóa ra nhân thân, ngã vật trên mặt đất.
“Tiểu Cửu!!” Diệp Thiếu Dương tiến lên ôm lấy cô, nhìn thoáng qua cổ của cô, một kiếm đó của Nhuế Lãnh Ngọc hầu như tạo thành vết thường xuyên qua, máu nóng bỏng không ngừng chảy ra, rơi ở trên tay Diệp Thiếu Dương.
Một điểm này, sao có thể làm bị thương thành như vậy? Diệp Thiếu Dương thật ra cũng hiểu, Tùng Văn Cố Định Kiếm là pháp khí cửu đoạn quang, khắc chế một số tà vật nhất, Tiểu Cửu tuy là yêu vương, nhưng bị đâm trúng yếu hại, trong cơ thể lại bị linh lực bảo kiếm tiến hành một phen tấn công kịch liệt, cô bây giờ đã suy yếu đến cực điểm, chỉ còn lại có một hơi.
“Thiếu Dương, tôi không nhục sứ mệnh…” “Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói.
” Diệp Thiếu Dương lấy ra m Dương Kính, muốn đem cô thu vào dưỡng thương.
Tiểu Cửu muốn nói cái gì đột nhiên con người co rụt lại, đột nhiên đây hắn ra, dựng người lên.
Một cái tay đánh vào trên thiên linh cái của cô.
“A!” Tiểu Cửu kêu thảm một tiếng.
Cái tay này lại không có chút thương hại, lật tay túm đầu cô, trực tiếp ném ra ngoài, Diệp Thiếu Dương lúc này mới phản ứng lại, ôm cổ Tiểu Cửu, kết quả phát giác được một lực lượng lớn khổng lồ, kéo hắn và Tiểu Cửu cùng nhau lấy tư thể mất trọng lực ném ngang, cuối cùng và vào trên một vật cứng rắn, trước mắt Diệp Thiếu Dương tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, chăm chú nhìn lại.
Hai người là va vào đỉnh tòa bảo tháp kia, đang hướng phía dưới rơi xuống.
Tiểu Cửu va đập so với hắn nặng hơn nhiều, nhưng vẫn dựa vào phản ứng gần như bản năng, một cái tay bắt được hắn.
Một bóng đen điên cuồng lướt qua, là Lý Hạo Nhiên! Vừa rồi một chưởng đó chính là hắn đánh ra, mục đích là giết Diệp Thiếu Dương, kết quả bị Tiểu Cửu cản một lần, ở sau khi nhấc bọn họ, ném vào trên bảo tháp, hắn lại lần nữa bay tới, từ bên hông rút trường kiếm, giơ kiếm đâm tới.
Hắn và Tiểu Cửu không có thù, hắn muốn giết là Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Cửu hầu như gần chết, trong vội vàng, không chút do dự phun ra nội đan, sau đó… Dùng yêu lực hòa tan nội đan.
“Cái gì!!” Diệu Quang Tiên Tử kinh hô lên.
Đám người Lê Sơn Lão Mẫu vốn ngồi lẳng lặng điều tức, quan sát thấy một màn này, cũng kinh hãi đứng lên, mỗi người trùng to mắt, nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mấy lần bản thân bị thương nặng, nhưng chỉ cần nội đan còn ổn, cho dù là thân thể hoàn toàn tổn hại, cũng có thể từng chút một chữa trị.
Nội đan, là căn bản của tất cả yêu tinh, một thân tu vi cũng đều chất chứa ở trong nội đan, một khi tổn hại, tu vi trong đó sẽ ở nháy mắt phóng ra năng lượng cường đại, nhưng… Nội đan là không thể tái sinh, một khi bị hủy, thì không cách nào chữa trị nữa.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!