Trong bàn thờ có một tượng thần, là hình tượng một nam tử trung niên, tóc dài trùm vai, mặc đạo bào màu xanh da trời, tay cầm một phất trần thanh thủy can cầm màu xanh lục, chỗ mi tâm có một con mắt dựng thẳng màu chu sa. Hình tượng ôn hòa thanh lịch, lại tự mang một loại uy nghi không thể khinh nhờn. “Đây là thờ ai, thật đẹp trai. ” Diệp Thiếu Dương không khỏi nói. “Đừng nói lung tung!” Tiểu Cửu lườm hắn, chỉ chỉ bài vị phía dưới điện thờ, bên trên dùng chữ triện viết một hàng chữ: Thượng Thanh Thông Thiên giáo chủ. Phía dưới còn có minh bài, có khắc vài câu phán: Ích địa khai thiên đạo lý minh, đàm kinh luận pháp bích du kinh. Ngũ khí triệu nguyên truyền diệu quyết, tam hoa tụ đính diễn vô sinh. “Thông Thiên giáo chủ?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, “Thanh Khâu Sơn các ngươi cũng phụng Thông Thiên giáo chủ?” “Chúng ta là yêu tộc, tự nhiên cung phụng Thông Thiên. ” Tiểu Cửu giải thích với hắn, “Nơi này hoàn toàn trái ngược với nhân gian nhân giáo độc đại, Xiển giáo và Tiệt giáo đạo thống đầy đủ hết, chỉ không có nhân giáo, yêu tộc chúng ta tất cả đều cung phụng Thông Thiên giáo chủ. Đương nhiên thần tích là không có, Hoàng quan chủ vừa đấu pháp với ngươi, Mộc Phong quan sau lưng chính là Xiển giáo truyền thừa. ” Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Chúng Các phái không phải nhân giáo sao, sao là Xiển giáo?” “Đệ tử nhân giáo, sau khi thành tiên, không có thân thể, tu luyện tự nhiên là pháp thuật Xiển giáo. ” Diệp Thiếu Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, “Hắn thế này tính là thành tiên cái gì. ” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, ta nhớ lúc trước ngươi từng nói, bên này không ít pháp sư đều là sau khi chết, xuyên qua không gian tới được, vì sao ta hôm nay đánh nhau với Hoàng quan chủ này, thân thể hắn lại là có1thực chất?” Tiểu Cửu cười nói: “Bất cứ linh thể nào, ở nơi này đều là có tính thực chất, tựa như quỷ hồn ở trong Quỷ Vực, cũng là tồn tại thực thể, có thể ăn uống, còn có thể làm việc. ” “Ồ ồ, như vậy, vậy vì sao nơi này còn có người trẻ tuổi, pháp lực nhìn cũng không được tốt lắm, pháp sư như vậy, cho dù chết cũng không có cơ hội tới nơi đây nhỉ? Ngươi cũng từng nói, nơi này không có nhân loại sinh sản. ” “Những kẻ đó quá nửa đều là yêu, còn có tà linh. Thanh Minh giới linh lực tràn đầy, số lượng tà linh sinh ra khá nhiều, đại bộ phận tà linh đều sẽ lựa chọn gia nhập môn phái, thứ nhất tìm kiếm che chở, thứ hai cũng là vì bản thân tu luyện, tu luyện là đường ra duy nhất của bọn họ. ” Diệp Thiếu Dương có chút suy nghĩ, lại nhìn thoáng qua tượng thần Thông Thiên giáo chủ, tuy từ nhỏ đã biết thuyết pháp “Nhất khí hóa tam thanh”, nhưng vẫn là lần5đầu tiên nhìn thấy tượng thần Thông Thiên giáo chủ. “Tam giáo” tuy đều thuộc về đạo môn, pháp thuật cũng gần gũi, nhưng giáo lí lại khác nhau. Giáo lí Xiển giáo là “Xiển tẫn thiên hạ chân lý”, thờ phụng là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhân giáo thờ phụng là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, giáo lí đó là “Giáo hóa thế nhân diễn sinh vạn vật”, Tiệt giáo thờ phụng Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, cũng chính là Thông Thiên giáo chủ. Đại Diễn chi đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, mà chạy đi một, một cái chạy đi, đó là Tiệt giáo lấy, diễn biến lục đạo. Cho nên giáo lí Tiệt giáo đó là “Lấy ra một đường sinh cơ”, cho nên Xiển giáo ai cũng dạy, thành viên chủ yếu chính là các loại yêu tinh quỷ quái. Tiểu Cửu đột nhiên kinh hô lên: “Ai da, chỉ để ý nói chuyện, ta đã quên trên người ngươi còn có vết thương! Mau theo ta vào nhà. ” Xốc lên bức rèm che phòng3bên, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào. Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng nhìn qua, bên trong rất giống là khuê phòng tiểu thư nhà giàu trong phim cổ đại, có một đài trang điểm, bên trên bày một số thứ lặt vặt xem không hiểu, còn có một tấm giường có nóc phi thường phong cách cổ xưa, bên trên trải đệm chăn màu xanh lục biếc, trong đầu lập tức nghĩ đến hai chữ: khuê phòng! “Cái này… Thích hợp sao?” “Ngươi nói xem!” Tiểu Cửu đem hắn đẩy lên trên giường, bảo hắn nằm úp sấp, trên đệm giường mềm mại tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, Diệp Thiếu Dương khụt khịt mũi hai cái, nói: “Thật dễ ngửi, đây là mùi vị gì?” “Trên giường có thể sử dụng hương liệu gì, còn không phải bởi người ta thường xuyên ngủ. ” “Ặc, ngươi là nói, đây là… Mùi thơm cơ thể ngươi?” Quay đầu nhìn lại, sắc mặt Tiểu Cửu ửng đỏ. Diệp Thiếu Dương âm thầm thè lưỡi, tiếp tục ngửi mùi thơm này, đáy lòng không khỏi sinh ra một tia cảm giác khác thường… Tiểu Cửu3từ trên đài trang điểm nắm lên một tờ giấy, ném vào trong một cái đỉnh vuông, tờ giấy tự mình cháy lên. “Làm cái gì vậy?” “Gọi người. ” Không bao lâu, bên ngoài có hai cô nương đi vào, một người là A Tử Diệp Thiếu Dương trước đó từng thấy, một người khác mặc quần áo vàng, đoán hẳn là A Hoàng rồi. A Tử hướng hắn giơ ngón tay cái, “Chủ nhân lúc trước biểu hiện, thật sự là làm người ta bội phục, lại trút giận!” Tiểu Cửu đổi một nét mặt khác, mệnh lệnh các cô lấy thuốc trị thương đến, một lát sau, A Tử đưa đến một cái bình nhỏ, A Hoàng cầm một cái khăn lông tỏa hơi nóng. “Không còn việc của các ngươi nữa, các ngươi có thể đi ra ngoài. ” Hai người không dám nói một câu, lập tức đi ra ngoài. “Chủ thượng muốn đích thân bôi thuốc cho hắn?” Từ phòng đi ra, A Hoàng hạ giọng nói. A Tử cười ái muội, “Ngay cả giường của mình cũng để cho hắn ngủ, bôi thuốc lại làm sao. ” A Hoàng kinh ngạc ngẩn người,5sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng nha, khuê phòng chủ thượng, vẫn là lần đầu tiên để cho nam nhân đi vào, quả thực không dám tưởng tượng. ” “Về sau nói không chừng sẽ thường xuyên đi vào. ” Hai người nhìn nhau cười. Thuốc này cũng không biết là gì, bôi ở trên vết thương rất thoải mái, nhưng khiến Diệp Thiếu Dương thích ý nhất, vẫn là xúc cảm mềm mại kia từ bàn tay Tiểu Cửu, không khỏi cảm khái nói: “Có thể nằm ở trên giường của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhận nàng tự mình bôi thuốc, nhắm chừng trên đời cũng không có mấy ai nhỉ?” Tiểu Cửu ngừng động tác một chút, nói: “Chỉ có một mình ngươi, tương lai cũng sẽ không có người thứ hai nữa. ” Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động. Sau khi bôi thuốc, Tiểu Cửu dùng một đoạn khăn băng bó cho hắn, bảo hắn quay tới chính diện, thấy trên cổ hắn còn có mấy vết thương, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết lưu lại khi nào. Tiểu Cửu ngồi ở bên giường, cúi người tiếp tục4bôi thuốc cho hắn, khuôn mặt hai người cách nhau nhiều nhất chỉ hai mươi cm, Diệp Thiếu Dương có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một sợi lông mi của cô. Khuôn mặt mỹ mạo này tinh xảo tới cực điểm, còn có một hương thơm kia trên người cô làm người ta mê loạn, Diệp Thiếu Dương hít thở càng lúc càng dồn dập, đột nhiên cầm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô. Tiểu Cửu nhẹ nhàng rút một cái, cũng không phản kháng, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?” “Chút vết thương đó không có việc gì, không cần bôi thuốc nữa. ” Diệp Thiếu Dương dựa vào một lý trí, từ trên giường bò dậy, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dùng sức hít một hơi, phun ra. Thiếu một chút nữa thôi, mình đã không kiềm chế được xúc động. Tiểu Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi đột nhiên bị nắm tay, còn tưởng hắn là muốn… Mấu chốt là trong nháy mắt đó, mình vậy mà không nghĩ tới chống cự! “Đúng rồi Thiếu Dương, lúc trước ngươi rốt cuộc đã nói gì đối với Hoàng quan chủ, hắn sao lại ù ù cạc cạc thất bại, sau đó còn chửi thẳng không biết xấu hổ?” “Cái này… Ngươi thật muốn biết?” Tiểu Cửu gật gật đầu. Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ gãi gãi đầu, “Phải nói trước đã, ngươi sau khi nghe xong không được đánh ta, ta lúc ấy cũng là không có cách nào cả, không phải cố ý khinh nhờn ngươi, hơn nữa ta dám cam đoan, lão đối với ngươi không có bất cứ ý tứ gì, thuần túy là bị ta chọc tức. ” Trong bàn thờ có một tượng thần, là hình tượng một nam tử trung niên, tóc dài trùm vai, mặc đạo bào màu xanh da trời, tay cầm một phất trần thanh thủy can cầm màu xanh lục, chỗ mi tâm có một con mắt dựng thẳng màu chu sa. Hình tượng ôn hòa thanh lịch, lại tự mang một loại uy nghi không thể khinh nhờn. “Đây là thờ ai, thật đẹp trai. ” Diệp Thiếu Dương không khỏi nói. “Đừng nói lung tung!” Tiểu Cửu lườm hắn, chỉ chỉ bài vị phía dưới điện thờ, bên trên dùng chữ triện viết một hàng chữ: Thượng Thanh Thông Thiên giáo chủ. Phía dưới còn có minh bài, có khắc vài câu phán: Ích địa khai thiên đạo lý minh, đàm kinh luận pháp bích du kinh. Ngũ khí triệu nguyên truyền diệu quyết, tam hoa tụ đính diễn vô sinh. “Thông Thiên giáo chủ?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, “Thanh Khâu Sơn các ngươi cũng phụng Thông Thiên giáo chủ?” “Chúng ta là yêu tộc, tự nhiên cung phụng Thông Thiên. ” Tiểu Cửu giải thích với hắn, “Nơi này hoàn toàn trái ngược với nhân gian nhân giáo độc đại, Xiển giáo và Tiệt giáo đạo thống đầy đủ hết, chỉ không có nhân giáo, yêu tộc chúng ta tất cả đều cung phụng Thông Thiên giáo chủ. Đương nhiên thần tích là không có, Hoàng quan chủ vừa đấu pháp với ngươi, Mộc Phong quan sau lưng chính là Xiển giáo truyền thừa. ” Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Chúng Các phái không phải nhân giáo sao, sao là Xiển giáo?” “Đệ tử nhân giáo, sau khi thành tiên, không có thân thể, tu luyện tự nhiên là pháp thuật Xiển giáo. ” Diệp Thiếu Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, “Hắn thế này tính là thành tiên cái gì. ” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, ta nhớ lúc trước ngươi từng nói, bên này không ít pháp sư đều là sau khi chết, xuyên qua không gian tới được, vì sao ta hôm nay đánh nhau với Hoàng quan chủ này, thân thể hắn lại là có1thực chất?” Tiểu Cửu cười nói: “Bất cứ linh thể nào, ở nơi này đều là có tính thực chất, tựa như quỷ hồn ở trong Quỷ Vực, cũng là tồn tại thực thể, có thể ăn uống, còn có thể làm việc. ” “Ồ ồ, như vậy, vậy vì sao nơi này còn có người trẻ tuổi, pháp lực nhìn cũng không được tốt lắm, pháp sư như vậy, cho dù chết cũng không có cơ hội tới nơi đây nhỉ? Ngươi cũng từng nói, nơi này không có nhân loại sinh sản. ” “Những kẻ đó quá nửa đều là yêu, còn có tà linh. Thanh Minh giới linh lực tràn đầy, số lượng tà linh sinh ra khá nhiều, đại bộ phận tà linh đều sẽ lựa chọn gia nhập môn phái, thứ nhất tìm kiếm che chở, thứ hai cũng là vì bản thân tu luyện, tu luyện là đường ra duy nhất của bọn họ. ” Diệp Thiếu Dương có chút suy nghĩ, lại nhìn thoáng qua tượng thần Thông Thiên giáo chủ, tuy từ nhỏ đã biết thuyết pháp “Nhất khí hóa tam thanh”, nhưng vẫn là lần5đầu tiên nhìn thấy tượng thần Thông Thiên giáo chủ. “Tam giáo” tuy đều thuộc về đạo môn, pháp thuật cũng gần gũi, nhưng giáo lí lại khác nhau. Giáo lí Xiển giáo là “Xiển tẫn thiên hạ chân lý”, thờ phụng là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhân giáo thờ phụng là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, giáo lí đó là “Giáo hóa thế nhân diễn sinh vạn vật”, Tiệt giáo thờ phụng Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, cũng chính là Thông Thiên giáo chủ. Đại Diễn chi đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, mà chạy đi một, một cái chạy đi, đó là Tiệt giáo lấy, diễn biến lục đạo. Cho nên giáo lí Tiệt giáo đó là “Lấy ra một đường sinh cơ”, cho nên Xiển giáo ai cũng dạy, thành viên chủ yếu chính là các loại yêu tinh quỷ quái. Tiểu Cửu đột nhiên kinh hô lên: “Ai da, chỉ để ý nói chuyện, ta đã quên trên người ngươi còn có vết thương! Mau theo ta vào nhà. ” Xốc lên bức rèm che phòng3bên, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào. Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng nhìn qua, bên trong rất giống là khuê phòng tiểu thư nhà giàu trong phim cổ đại, có một đài trang điểm, bên trên bày một số thứ lặt vặt xem không hiểu, còn có một tấm giường có nóc phi thường phong cách cổ xưa, bên trên trải đệm chăn màu xanh lục biếc, trong đầu lập tức nghĩ đến hai chữ: khuê phòng! “Cái này… Thích hợp sao?” “Ngươi nói xem!” Tiểu Cửu đem hắn đẩy lên trên giường, bảo hắn nằm úp sấp, trên đệm giường mềm mại tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, Diệp Thiếu Dương khụt khịt mũi hai cái, nói: “Thật dễ ngửi, đây là mùi vị gì?” “Trên giường có thể sử dụng hương liệu gì, còn không phải bởi người ta thường xuyên ngủ. ” “Ặc, ngươi là nói, đây là… Mùi thơm cơ thể ngươi?” Quay đầu nhìn lại, sắc mặt Tiểu Cửu ửng đỏ. Diệp Thiếu Dương âm thầm thè lưỡi, tiếp tục ngửi mùi thơm này, đáy lòng không khỏi sinh ra một tia cảm giác khác thường… Tiểu Cửu3từ trên đài trang điểm nắm lên một tờ giấy, ném vào trong một cái đỉnh vuông, tờ giấy tự mình cháy lên. “Làm cái gì vậy?” “Gọi người. ” Không bao lâu, bên ngoài có hai cô nương đi vào, một người là A Tử Diệp Thiếu Dương trước đó từng thấy, một người khác mặc quần áo vàng, đoán hẳn là A Hoàng rồi. A Tử hướng hắn giơ ngón tay cái, “Chủ nhân lúc trước biểu hiện, thật sự là làm người ta bội phục, lại trút giận!” Tiểu Cửu đổi một nét mặt khác, mệnh lệnh các cô lấy thuốc trị thương đến, một lát sau, A Tử đưa đến một cái bình nhỏ, A Hoàng cầm một cái khăn lông tỏa hơi nóng. “Không còn việc của các ngươi nữa, các ngươi có thể đi ra ngoài. ” Hai người không dám nói một câu, lập tức đi ra ngoài. “Chủ thượng muốn đích thân bôi thuốc cho hắn?” Từ phòng đi ra, A Hoàng hạ giọng nói. A Tử cười ái muội, “Ngay cả giường của mình cũng để cho hắn ngủ, bôi thuốc lại làm sao. ” A Hoàng kinh ngạc ngẩn người,5sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng nha, khuê phòng chủ thượng, vẫn là lần đầu tiên để cho nam nhân đi vào, quả thực không dám tưởng tượng. ” “Về sau nói không chừng sẽ thường xuyên đi vào. ” Hai người nhìn nhau cười. Thuốc này cũng không biết là gì, bôi ở trên vết thương rất thoải mái, nhưng khiến Diệp Thiếu Dương thích ý nhất, vẫn là xúc cảm mềm mại kia từ bàn tay Tiểu Cửu, không khỏi cảm khái nói: “Có thể nằm ở trên giường của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhận nàng tự mình bôi thuốc, nhắm chừng trên đời cũng không có mấy ai nhỉ?” Tiểu Cửu ngừng động tác một chút, nói: “Chỉ có một mình ngươi, tương lai cũng sẽ không có người thứ hai nữa. ” Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động. Sau khi bôi thuốc, Tiểu Cửu dùng một đoạn khăn băng bó cho hắn, bảo hắn quay tới chính diện, thấy trên cổ hắn còn có mấy vết thương, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết lưu lại khi nào. Tiểu Cửu ngồi ở bên giường, cúi người tiếp tục4bôi thuốc cho hắn, khuôn mặt hai người cách nhau nhiều nhất chỉ hai mươi cm, Diệp Thiếu Dương có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một sợi lông mi của cô. Khuôn mặt mỹ mạo này tinh xảo tới cực điểm, còn có một hương thơm kia trên người cô làm người ta mê loạn, Diệp Thiếu Dương hít thở càng lúc càng dồn dập, đột nhiên cầm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô. Tiểu Cửu nhẹ nhàng rút một cái, cũng không phản kháng, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?” “Chút vết thương đó không có việc gì, không cần bôi thuốc nữa. ” Diệp Thiếu Dương dựa vào một lý trí, từ trên giường bò dậy, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dùng sức hít một hơi, phun ra. Thiếu một chút nữa thôi, mình đã không kiềm chế được xúc động. Tiểu Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi đột nhiên bị nắm tay, còn tưởng hắn là muốn… Mấu chốt là trong nháy mắt đó, mình vậy mà không nghĩ tới chống cự! “Đúng rồi Thiếu Dương, lúc trước ngươi rốt cuộc đã nói gì đối với Hoàng quan chủ, hắn sao lại ù ù cạc cạc thất bại, sau đó còn chửi thẳng không biết xấu hổ?” “Cái này… Ngươi thật muốn biết?” Tiểu Cửu gật gật đầu. Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ gãi gãi đầu, “Phải nói trước đã, ngươi sau khi nghe xong không được đánh ta, ta lúc ấy cũng là không có cách nào cả, không phải cố ý khinh nhờn ngươi, hơn nữa ta dám cam đoan, lão đối với ngươi không có bất cứ ý tứ gì, thuần túy là bị ta chọc tức. ”