Lúc mắng xong, Thiên Di mới khựng lại, trong đầu bỗng lóe lên một cảm giác quen thuộc. Cô nhíu mày, ngờ ngợ nhận ra điều gì đó kỳ lạ. "Cái tên Vương Kỳ Nam này nghe sao quen quá vậy?" Cô lẩm bẩm, ánh mắt bắt đầu đảo qua từng chi tiết xung quanh. Bộ lễ phục chú rể sang trọng, không gian lễ đường lộng lẫy, thậm chí cả giọng điệu uy quyền của người đàn ông trước mặt — tất cả dường như quá quen thuộc, nhưng không phải là điều gì đến từ cuộc sống thực tại của cô. Chợt, một tia sáng bừng lên trong tâm trí cô. “Khoan đã… Vương Kỳ Nam? Không lẽ… đây là một trong bộ tứ quyền lực trong chính trong cuốn tiểu thuyết mà mình đang đọc dở trước khi ngã xuống hồ bơi?” Cô thì thào, trái tim bỗng đập loạn lên. Thiên Di hít sâu một hơi nữa, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở khi nhận thức dần rõ ràng. “Không thể nào… mình thực sự đã xuyên vào tiểu thuyết Boy Love? Nhưng… nhưng sao lại thành tiểu kiều thê của tổng tài thế này?”Ánh mắt cô lướt qua không gian lễ đường, rồi dừng lại ở khán đài. Trong thoáng chốc, Thiên Di trông thấy hai chàng trai với vẻ ngoài bắt mắt, cả hai mặc cùng một loại lễ phục và ngồi cạnh nhau. Với đôi mắt tinh tường của một "hủ nữ" chính hiệu, cô nhanh chóng nhận ra điều không ai có thể ngờ tới. "Gia Khiêm… Trọng Khang?" Thiên Di lẩm bẩm, không tin nổi vào mắt mình. Hai chàng trai đó rõ ràng là cặp đôi chính trong cuốn tiểu thuyết mà cô đang đọc say mê. Họ ngồi sát bên nhau, trao đổi ánh nhìn đầy tình tứ, như thể sự hiện diện của mọi người xung quanh chỉ là hư vô. Cô càng nhìn, càng nhận ra những dấu hiệu quen thuộc. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của họ đều trùng khớp với những mô tả trong tiểu thuyết. Thiên Di thậm chí có thể cảm nhận được sự ngọt ngào lẫn căng thẳng giữa hai nhân vật chính mà cô từng ngưỡng mộ. “Đúng rồi, họ mới là cặp đôi chính trong bộ tiểu thuyết này!” Thiên Di bàng hoàng, bối rối không hiểu vì sao mình lại là người đứng trên lễ đường, trong vai trò “cô dâu” của Vương Kỳ Nam, một nhân vật phụ trong tiểu thuyết Boy Love. Cô hoảng hốt. “Không phải chứ? Mình xuyên nhầm vai rồi sao?!”Lúc này một người đàn ông trung niên không nhịn nỗi nữa, bước nhanh tới trước mặt Vương Kỳ Nam và Thiên Di, giọng điệu gay gắt. “Thế này là thế nào hả?” Ông ta quát lên, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến không khí trong lễ đường bỗng chốc tĩnh lặng. Vương Kỳ Nam đứng trước người đàn ông này, rõ ràng có chút yếu thế, đôi vai anh hơi co lại dưới ánh mắt chỉ trích. “Ba, chuyện này…” Giọng nói của anh lộ rõ sự lúng túng và thiếu tự tin. Thiên Di cảm thấy một cơn chấn động trong lòng khi nhận ra người đàn ông này là Vương Kiến Phong, chủ tịch tập đoàn Phong Vũ. Trong những trang tiểu thuyết mà cô từng đọc, ông ấy thường xuất hiện như một nhân vật phụ vô cùng nhạt nhẽo. Thực tế, cô thường lướt qua phần của ông ta vì không muốn bỏ thời gian cho những tình tiết không mấy hấp dẫn. Ông ta còm có một tư tưởng kỳ quặc: chỉ khi Vương Kỳ Nam kết hôn, ông mới giao lại tập đoàn cho anh. Điều này khiến Hội bạn thân của Kỳ Nam phải tìm đại một người phụ nữ, và người đó hiện tại không ai khác chính là cô — Phạm Thiên Di. “Con đang làm cái quái gì vậy?!” Vương Kiến Phong tiếp tục quát, giọng nói đầy tức giận. "Rốt cuộc hai đứa có thật sự muốn kết hôn hay không ?"Phạm Thiên Di cảm thấy tim mình như thắt lại. Trong suốt 26 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô bị mắng té tát như vậy. Mọi chuyện không đơn giản, cô bị mắc kẹt trong một thân phận không phải của mình, và dường như không còn lối thoát nào khác. Cô tự hỏi, nếu không phải là bản thân, cô có thể giải quyết vấn đề này như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhận ra rằng cho dù có bất kỳ lý do nào, Vương Kỳ Nam và người phụ nữ này sớm muộn gì cũng sẽ chia tay thôi. Có lẽ, việc giả vờ theo kịch bản là giải pháp tốt nhất cho lúc này. Vì vậy, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại sự tự tin. “Có chứ, bọn con kết hôn… kết hôn thật mà, Vương tổng” Thiên Di nói, giọng điệu có chút gượng ép. Nghe thấy lời xác nhận của cô, MC đứng bên cạnh lập tức hoàn hồn, ánh mắt từ bối rối chuyển sang niềm vui mừng. “Vậy thì, xin chúc mừng cặp đôi mới! Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng cho một khởi đầu mới!” Anh ta nói, giọng vang lên trong không gian, xóa tan sự căng thẳng trước đó. Khách mời xung quanh bắt đầu vỗ tay, tiếng cười nói rộ lên như thể mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo. Thiên Di cảm thấy như một tảng đá lớn vừa được nhấc ra khỏi ngực, mặc dù trong lòng cô vẫn tràn ngập sự lo lắng. “Bắt đầu từ bây giờ, cô là vợ của anh Vương Kỳ Nam” MC tiếp tục, “có thể bắt đầu nghi thức trao nhẫn. ”Thiên Di nhìn về phía Vương Kỳ Nam, trong ánh mắt anh vẫn còn đọng lại một chút tức giận pha lẫn khó hiểu. [ Dạo trước còn rất bình thường mà, sao đến khi kết hôn lại phát điên rồi ? Gia Khiêm, Trọng Khang chọn người thật không đáng tin cậy. ]“Nghi thức trao nhẫn sẽ diễn ra như sau,” MC nói, vẫy tay chỉ về phía hai người. “Xin mời cô dâu và chú rể tiến lên phía trước!”Thiên Di chầm chậm bước về phía trước, lòng đầy hồi hộp. Cô cảm thấy như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, và không thể không cảm nhận được sự kỳ vọng từ mọi người xung quanh. Vương Kỳ Nam đứng bên cạnh cô, ánh mắt có chút chán ghét, chỉ mong lễ sớm thành, anh thật sự quá mệt mỏi rồi. Cả hai cùng tiến tới, nơi đặt những chiếc nhẫn lấp lánh trên một chiếc đĩa bạc tinh xảo. Thiên Di cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Kỳ Nam khi anh nắm lấy tay cô, tạo cảm giác như họ đang bước vào một hành trình mới mẻ — mặc dù không ai biết hành trình đó sẽ dẫn đến đâu. MC tiếp tục giọng rộn ràng, “Bây giờ, xin mời chú rể Vương Kỳ Nam đeo nhẫn cho cô dâu Phạm Thiên Di!”Vương Kỳ Nam, với chút do dự, từ từ đưa chiếc nhẫn về phía Thiên Di. Cô cảm thấy cả thế giới như ngừng lại khi ánh mắt của họ gặp nhau, như thể không gian xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại hai người họ. [Cầu mong ông trời sớm mang tôi trở về với hiện thực, ai muốn gả cho tên điên này làm vợ chứ? ]Lòng Thiên Di thầm mắng nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười trên môi. Nụ cười này giả đến mức cô cũng không chịu nổi.