Hôm nay là ngày diễn ra tang lễ của Bội Nghiên, từ sớm các người hầu trong nhà đã bắt đầu treo lên những dải lụa trắng. Trông nét mặt của họ ai cũng thương tâm nhưng biết sao được, Bội Nghiên vốn dĩ là công chúa họ đã chăm sóc từ nhỏ giờ kêu không được đau lòng làm sao có ai làm được. Ngay cả đến quản gia, người luôn rất mạnh mẽ gánh vác mọi việc trong nhà cũng đã rơi nước mắt. Các người hầu trong nhà chia nhau làm việc, nam thì quét dọn nhà, treo hoa tang, bày bài vị,... Còn các hầu nữ từ sớm đã mang ra đồ trang điểm, chun buộc tóc, quần áo đẹp để chỉnh trang cho tiểu thư nhà họ. Quản gia nhìn vào bộ quần áo trên người Bội Nghiên giọng nghẹn ngào:- Bộ váy này trước kia là thứ Nghiên Nghiên thích nhất! Con bé vẫn thường mặc nó đi khắp nơi. Giờ con bé vẫn đang mặc nó, chỉ khác là để đi đến một nơi mà chúng ta không còn nhìn thấy được nữa. Các nữ hầu bên cạnh nghe vậy cũng không kìm nén được nữa, ai cũng đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể ngăn những dòng nước mắt lăn dài trên má. Một nữ hầu nâng cơ thể Bội Nghiên lên, khéo léo vắt ngang bím tóc qua giữa đầu cô gái nhỏ. Còn nhớ kiểu tóc này cũng là kiểu tóc tiểu thư nhà cô từng rất thích! Cả nhà ai nấy đều tất bật, dù rất đau lòng nhưng vì thương cho Bội Nghiên tất cả đều phải nén đau để tổ chức một tang lễ chỉnh chu nhất. Trong khi mọi người đều có mặt đông đủ, khách khứa cũng đã lác đác đến vài người thì duy chỉ có Du Trạch Dương là không xuất hiện. Tối qua sau khi ngồi bên linh cửu của Bội Nghiên mấy tiếng đồng hồ liền Du Trạch Dương liền vào phòng khóa trái cửa, từ đó cũng không bước ra ngoài nữa. Quản gia cũng rất hiểu tính cách của gia chủ nhà mình, biết là Du Trạch Dương đang đau lòng nên đến an ủi đôi chút. Trong phòng, Du Trạch Dương đang ngồi trên sàn bên cạnh chiếc giường Bội Nghiên từng nằm ngủ. Xung quanh anh lúc bấy giờ là hàng loạt các chai rượu, chai bia. Có lẽ từ đêm qua đến giờ anh đã một mình uống hết số rượu bia đó. Một số chai còn dở đang được dựng thẳng lên, trên tay Du Trạch Dương cũng cầm một chai như thế. Số còn lại lăn lốc trên sàn, nhìn anh bây giờ thật sự đã biến thành bộ dạng thân tàng ma dại. Một giọt rồi lại một giọt nước mắt rơi phủ kín toàn bộ tầm nhìn của người đàn ông trẻ tuổi. Phải! Du Trạch Dương thật sự ân hận rồi! Nhưng... tiểu công chúa của anh chẳng bao giờ có thể trở lại nữa. Cốc cốc cốc- Cậu chủ, tôi vào được chứ?- Ông vào đi!Nhận được câu trả lời quản gia đẩy cửa bước vào, mùi rượu xộc lên khiến ông đau lòng nói:- Cậu chủ, người đi cũng đã đi rồi! Người ở lại vẫn phải ở lại thôi! Nếu cậu cứ như thế này thì Nghiên Nghiên nhất định sẽ bận lòng đấy!- ... - Cậu chủ!- Ông nói đúng, nhưng tôi không muốn tỉnh táo! Tôi thà là bản thân cứ thế này biết đâu sẽ có thể thấy con bé. - Cậu chủ, tôi vẫn luôn tin rằng Nghiên Nghiên sẽ mãi bên cạnh chúng ta! Con bé sẽ không đi đâu hết! Nghiên Nghiên không phải chết, con bé chỉ là sẽ đến một nơi khác thôi. Ở đó con bé sẽ không phải chịu giày vò, sẽ không đau khổ nữa! Nếu cậu cứ thế này thì thử hỏi làm sao Nghiên Nghiên có thể thanh thản?- ... Nói rồi quản gia xoay lưng ra ngoài để lại một mình Du Trạch Dương trong căn phòng trống. Chưa bao giờ anh lại thấy căn phòng này đầy đáng sợ lạnh lẽo và cô đơn như thế. Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy rất thoải mái khi bước vào căn phòng này. Bởi ở đây có nụ cười hồn nhiên vô lo của cô công chúa nhỏ. Nhưng bây giờ Bội Nghiên đi rồi, anh lại thấy căn phòng này thật trống trãi đến khó chịu!Cốc cốc cốcLại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng vào là tiếng của trợ lý:- Du thiếu, ngài ổn chứ?- Cậu đến rồi à?- Du thiếu, ngài lại uống rượu rồi! Ngài như vậy tiểu thư sẽ không yên lòng đâu!Nghe đến đây trái tim Du Trạch Dương lại lần nữa như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào đau đến không thể thở nổi. Nước mắt anh chảy dài trên gương mặt, lặng lẽ nốc một ngụm rượu anh nói:- Bội Nghiên đi rồi! Con bé không cần tôi nữa!- Du thiếu, ngài đừng nói vậy! Sao tiểu thư lại không cần ngài chứ?- Bởi vì tôi đã làm tổn thương con bé!- Ngài đừng nói vậy! Tôi tin tiểu thư sẽ không trách ngài, cô ấy càng không muốn nhìn thấy ngài như vậy. - Không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Đau lòng? Đúng! Con bé sẽ không muốn thấy tôi đau lòng, nhưng chính con bé lại khiến tôi đau lòng rồi!- ... - Có điều đây đều là do tôi đáng đời! Nếu không phải tại tôi Nghiên Nghiên sẽ không bỏ đi, sẽ không bị bắt cóc, sẽ không bị cưỡng đoạt, càng không phải mất mạng. Đều do tôi đáng đời!Nói rồi Du Trạch Dương gục xuống, trái tim anh bây giờ đau thắt lại, anh tự dùng tay đấm vào ngực mình thật mạnh khiến bản thân phun ra cả ngụm máu lớn chỉ để xoa dịu đi nỗi đau mất mát trong lòng. Nhưng nào có dễ dàng như thế? Nếu trên đời ai cũng dễ dàng quên đi tình cảm, quên đi lỗi lầm thì thế giới này làm gì còn công bằng nữa?Cứ thế Du Trạch Dương tự nhốt mình trong phòng, anh ôm bức ảnh anh và cô đã chụp cùng nhau 2 năm trước rồi một mình gặm nhắm nỗi cô đơn và sự dày vò thống khổ. Khẽ đưa tay vuốt ve nụ cười tuổi 18 hồn nhiên kia Du Trạch Dương nghẹn ngào:- Nghiên Nghiên, chú sai rồi! Chú xin lỗi!