*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Tiểu tử! Đi chết!!!" Bùi Kỷ Long tức giận rống to, cả người linh lực bùng nổ, tựa như một quả cầu lửa lao thẳng về phía Lam Nguyệt. "Cẩn thận" Khương Ngọc sắc mặt khẽ biến, quát một tiếng, người liền chắn ở Lam Nguyệt phía trước. Hắn biết Lam Nguyệt là một võ giả cao cấp rất mạnh mẽ, nhưng đón nhận đòn toàn lực của Thực Hoá Cảnh cường giả cũng không phải đùa. Hắn cấp bậc hiện tại mặc dù thua xa Bùi Kỷ Long nhưng cũng không đến nổi một kích liền mất mạng. Lam Nguyệt nhìn đến một màn này kinh ngạc đến ngây người, nàng______________ ___ vậy mà được bảo vệ? Bình thường gặp nguy hiểm, nàng chính là người đứng ra chịu mũi nhọn, thật không ngờ đến dị giới sau, lại có người đứng ra bảo vệ nàng. Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, Khương Ngọc hảo hữu này______ nàng định rồi! Ầm vang!! Thanh âm lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt, Bùi Kỷ Long cười lớn: "Tiểu tử! Đối nghịch với ta, chỉ có chết không toàn thây? Hahaha... . " Bất quá Bùi Kỷ Long cười lớn chưa dứt thanh, một đạo cười nhạt thanh âm truyền đến khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Thực Hoá Cảnh cường giả một đòn toàn lực nga? Cũng chỉ như vậy a ~" Bụi đất hoàn toàn bay đi, cảnh tượng hai người đầy máu nằm trên đất, mà cả hai bình an vô sự đứng đó, chỉ là Khương Ngọc khoé miệng tràn ra vết máu đến. Khương Ngọc hơi sững sờ, hắn mặc dù hiện tại cũng là Thực Hoá Cảnh, bất quá cũng chỉ là trung kì, còn Bùi Kỷ Long chính là hậu kì a! Nhìn đến chính là chỉ cách nhau chỉ một cấp nhưng thực tế khoảng cách không nhỏ a! Chính là trên trời dưới đất a! Hắn như thế nào một đòn toàn lực liền chỉ đơn giản chảy ít máu? Này______ quá thần kì đi?? Lam Nguyệt khoé môi dắt theo tươi cười, chuyện gì xảy ra có lẽ chỉ nàng biết_______ Trong lúc thế công của Bùi Kỷ Long mạnh mẽ lao đến, ở nơi không ai nhìn thấy, Lam Nguyệt âm thầm vận chuyển Phá Linh thuật. Một đoàn nhàn nhạt màu xanh lam bay ra, đánh vào Hoả cầu, mặc dù không có gì ngăn trở bất quá sức mạnh kì thực đã giảm đi ba phần lực lượng. Nếu là nàng đỡ đòn, có lẽ không xong, nhưng là Thực Hoá Cảnh Khương Ngọc, vậy liền dễ dàng. Phá Linh Thuật Huyền Tịch đưa đúng là nhất đẳng a! Di____!? Huyền Tịch, Nàng như thế nào quên hắn bộ dáng rồi? Chỉ nhớ được man mác hắn dường như rất mỹ _____ Chẳng lẽ gần đây quá mệt mỏi? Lắc lắc đầu, Lam Nguyệt cũng không quá để ý, hiện tại quan trọng nhất chính là giải quyết con ruồi trước mắt. "Không thể nào... . Không thể... . Tại sao có thể... " Bùi Kỷ Long hoảng sợ, hắn rõ ràng là Thực Hoá Cảnh hậu kì, như thế nào một Thực Hoá Cảnh trung kì có thể phá được ta một đòn toàn lực!!!!! Tàng Hổ dong binh đoàn cùng Thiết Huyết dong binh đoàn cũng ngây ra nhìn một màn trước mắt, ách________ Họ vừa chứng kiến một kì tích mới được tạo ra. "Hì hì, cái gì Thực Hoá Cảnh hậu kì a, này không phải là giả đi?" Hồng Lăng thanh âm kiều mị vang lên, gương mặt xinh đẹp nồng đậm trào phúng. "Giết! Giết hết người của Thiết Huyết dong binh đoàn cho ta!!!" Bùi Kỷ Long đối người của mình quát, sau đó nhìn đến thân ảnh đỏ rực Hồng Lăng cười lạnh một tiếng: "Tiện nhân! Thực giả ngươi chứng thực không phải liền được sao!" Ở mọi người không kịp phản ứng, ầm một tiếng tấn công Hồng Lăng. Nồng đậm linh khí phá không mà đến, uy áp Thực Hoá cảnh Cường giả hiển lộ không thể nghi ngờ! "Tiểu Lục!" Khương Ngọc hét lên, nhưng hắn cách Hồng Lăng quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, đôi mắt gắt gao nhìn Hồng Lăng, mong nàng sử dụng Linh văn kịp lúc. Hồng Lăng cắn răng nhìn Linh lực phá không mà đến, răng cắn chặt. Đáng ghét, không ngờ Hồng Lăng nàng có ngày bị một Thực Hoá Cảnh nho nhỏ ép đến dùng linh văn phòng ngự, chuyện này trở về gia tộc chắc chắn là một trò cười!!! Buồn bực chính là nàng hiện tại cũng chỉ là Thực Hoá Cảnh sơ kì, hoàn toàn không có phần thắng a!!! Đáng ghét Nhị gia gia! Chó má huấn luyện!!! Hồng Lăng đang định sử dụng Linh văn khi, bỗng bên hông chợ căng thẳng, một lực đạo kéo nàng đi, nàng dường như nghe thấy một thanh âm bình tĩnh vang lên. "Nghịch Hành Phá Linh Thuật... " Hồng Lăng nhìn đến đúng là Dạ Ảnh, 'Hắn' dùng trường tiên của nàng quấn lấy eo nàng kéo đến, đúng là cứu nàng một mạng. Hồng Lăng theo quán tính ôm lấy Lam Nguyệt, Lam Nguyệt cũng thuận thế ôm lấy nàng, giữ trụ thân mình Hồng Lăng sau liền buông nàng ra. Hồng Lăng hơi sững sờ, chính là gương mặt bỗng nhiên đỏ lên, đẩy ra Lam Nguyệt. "Hồng Lăng! Không sao chứ?" Khương Ngọc vội vàng tiến đến hỏi, kiểm tra Hồng Lăng một lượt, thấy nàng không có thương thế mới thở phào nhẹ nhõm. Lam Nguyệt nâng mi, nếu nàng nghe không lầm, lúc nãy hắn không gọi như vậy. Hình như là,... Tiểu Lục? "Dạ Ảnh, đa tạ ngươi" Hắn quay sang đối Lam Nguyệt nói. Nàng gật gật đầu, không khỏi nhìn Hồng Lăng một chút, aizz, mỹ nhân này thân hình quả thực tốt a... Chậc, còn đỏ mặt a, chẳng phải chỉ ôm một cái thôi sao? Nàng còn là nữ đâu a! Mỗ nữ lúc này lại quên mất mọi người đều nhận định nàng là nam tử đâu. "Trả cho ngươi. " Lam Nguyệt ném Trường tiên lại cho Hồng Lăng, này trường tiên thực sự rất tốt, hẳn là cao cấp linh khí. Nếu không phải người quen, nàng thực muốn cướp đến vì bản thân a~ Thiên hạ này linh khí cũng không dễ có, liền Phượng Lam Uyển cũng chỉ có một thanh hạ phẩm linh khí a, chậc, xem ra này Hồng đại mỹ nhân gia cảnh không nhỏ a~ "Đáng giận! Xú tiểu tử! Lão tử phải giết ngươi!!!" Bùi Kỷ Long đánh lên, tựa như một đầu mãnh hổ tấn công Lam Nguyệt, mỗi chiêu đều công kích chỗ yếu hại, nồng đậm sát cơ. Lam Nguyệt thân ảnh nhỏ nhắn linh hoạt né tránh, hoàn toàn không ở thế hạ phong, dù nàng không phải linh lực giả, nhưng thân pháp quỷ dị, biến đổi khôn lường, Hoàn toàn không có lỗ hở! Hồng Lăng và Khương Ngọc cũng lao vào chiến đấu, hai người tấn công những linh lực giả còn lại, cứu trợ những người khác. Mà lúc này đây, bầu trời bỗng nhiên thay đổi, phút chốc tối sầm xuống. Phút chốc phong vân nổi lên, thiên địa biến sắc, cảnh tượng hết sức dị thường. "Chuyện gì xảy ra!!" "Có chuyện gì!?" "Sao lại thế này?" "... " Mọi người cũng hoảng loạn lên, thân ảnh không vững được mà chao đảo. Bùi Kỷ Long tự nhiên cũng không ngoại lệ! Mà chớp lấy thời cơ này Lam Nguyệt chủy thủ vừa ra, như phong cắt qua Bùi Kỷ Long yết hầu. Hắn hai mắt trợn trắng, có kinh ngạc, có không cam lòng, có phẫn nộ. Hắn vậy mà bại bởi một tên võ giả! Hắn bại!! Bại bởi một tiểu tử miệng chưa dứt sữa! "Bài học cho ngươi, cơ hội trước mắt, phải biết chớp lấy, vậy mới là kẻ mạnh" Thanh âm nhẹ nhàng hờ hững truyền đến, như lấy mạng tử thần truyền vào Bùi Kỷ Long tai. Hắn cả người bất động, ầm một tiếng ngã xuống, xung quanh người phát hiện khi, kinh hoàng có, vui mừng có, kiếp sợ có, tất nhiên vui mừng là Thiết Huyết dong binh đoàn, mà kinh hoàng, khiếp sợ lại là Tàng Hổ dong binh đoàn. Họ đoàn trưởng chết!!! Đoàn trưởng của họ chết họ lại như thế nào thắng quá? Có người xoay người bỏ chạy, bất quá Thiết Huyết đúng là giống như tên, hoàn toàn không buông tha, đuổi tận giết tuyệt, diệt trừ hậu hoạn! Thiên không dị tượng, tiếng sấm ầm ầm vang, lại không một hạt mưa, phong vân cuồn cuộn, cảnh tượng hết sức hùng vĩ. Mà bên dưới chiến đấu lại càng là quyết liệt, Thiết Huyết dong binh đoàn giết đỏ cả mắt, thù hận huynh đệ từ sớm liền hiện tại trả! Họ khắp nơi bị Tàng Hổ dong binh đoàn chèn ép, hiện tại còn muốn diệt đoàn bọn họ! Rốt cuộc có cơ hội trả thù! Trả thù cho những người đã bị họ hại chết! Lam Nguyệt áo bào đen trong gió hỗn độn, trên mặt vẫn mang một trương mặt nạ nhìn không đến nàng biểu tình. Lam Nguyệt nhìn chiến trường trước mặt, bỗng nhiên trong lòng có chút giật mình, Này dường như là lần đầu đến dị giới sau chiến một trận thống khoái như vậy. Phù____ Nàng thở ra một tiếng, ánh mắt dị thường kiên định. Cường giả vi tôn____ Tại đây nàng sẽ vì bản thân khởi một mảnh thiên địa, nhất định phải sống theo cách nàng muốn!!! ______________ Cuối cùng cũng xong 1 chương a~ Các nàng đoán đoán, dị tượng là do cái gì nha? Hắc hắc~ Nguyệt Nhi của ta quên mất A Tịch rồi, làm sao đây a! Cấp báo!!! cấp báo!!! ☜(˚▽˚)☞