Mặc Liên?Mặc Liên của Quang Diệu Điện. Lần này bọn họ cùng Quang Diệu điện hành động, cho nên Mặc Liên cũng coi như là người một nhà đi? Vậy hắn
không phải là địch nhân, mà là người bên mình rồi!Đồng bạn mạnh mẽ như vậy, vừa xuất
hiện đã khiến cho đám hung điểu tránh lui, vậy hành trình kế tiếp của
bọn họ sẽ càng thêm an toàn. Nghĩ đến đây, vài tên lính đánh thuê
vốn không có ấn tượng gì tốt đối với Quang Diệu Điện cũng trở nên
khách khí hơn: “Mặc Liên các hạ, ngươi cùng chúng ta đi ra ngoài đi,
Hồng Liên các hạ cùng Mạnh Kì Thiên các hạ có lẽ cũng đã đi ra ngoài rồi đó. ”
Cái đề nghị này gần như chính là tiếng
lòng của mọi người, nếu là lúc bình thường, những người này căn bản sẽ
không hợp tác với người của Quang Diệu Điện, đặc biệt là trong tình
huống Hồng Liên có mặt!
Tuy Mặc Liên tính tình lạnh lùng, nhưng hắn cũng không có làm ra chuyện tình gì khiến người khác khó chịu, bởi
vậy mọi người đều nguyện ý hợp tác với hắn.
Chỉ tiếc, Mặc Liên bên này căn bản
không thèm để ý tới lời nói của người nọ, hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ đang chờ Huyễn Linh Thú nói cho hắn biết vị trí của hai người kia.
Thần sắc trên mặt của những tên lính
đánh thuê này lập tức trở nên khó coi, bọn họ thầm nghĩ quả nhiên là
người của Quang Diệu Điện, đều ngạo mạn vô lễ như vậy!
Ngay khi nhìn thấy Mặc Liên, Phong Liên Dực vội vàng bước nhanh về phía trước, có ý muốn ngăn Hoàng Bắc Nguyệt
lại, nào ngờ chỉ mới đi được nửa đường thì lại nghe Thiên Đại Đông Nhi
quát to một tiếng, trong thanh âm mang theo ý không cam lòng!
“Ta không tin ngươi vĩnh viễn mạnh như
vậy!” Nói xong, ánh sáng màu vàng đất chợt lóe, quang mang bén nhọn của
bảo kiếm tản ra, Cự Tê Giáp Long cũng rống to một tiếng, từ trong cát
vàng chui ra ngoài.
Cái đuôi to lớn quét qua, đám lính đánh thuê thấy vậy đều lui về phía sau, thanh âm mắng chửi cũng tuôn ra không ngừng.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay đè lên lồng
ngực đau nhức, lùi lại một bước, phần vải trước ngực đã bị bảo kiếm rạch ra một lỗ, nàng cau mày, khóe miệng dưới mặt nạ lại lần nữa tràn ra một tia máu tươi.
Thiên Đại Đông Nhi không chút chần chờ, bảo kiếm trong tay vẽ thành một đoàn ánh sáng mờ ảo, giống như đã hợp
thành một thể cùng với Cự Tê Giáp Long. Hai người (thú) đồng thời phát
động công kích, cánh tay của Cự Tê Giác Long tương đối dài hơn, bởi vậy
nó lập tức duỗi tay, ý đồ tóm gọn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng mình thoái
lui, một đoàn liệt diễm đột nhiên bùng lên trên thân thể của Cự Tê Giáp
Long, làm xong động tác này, khí huyết trong lồng ngực của nàng như muốn sôi trào, hai đầu gối mềm nhũn, cộng thêm việc nàng sơ ý bước vào cát
lún, trong nháy mắt nửa bắp chân đã bị vùi lấp.
Cát lún này không giống với cát lún
bình thường, năng lực cắn nuốt của nó phi thường lợi hại, bốn phương tám hướng đều xuất hiện áp lực cực lớn, giống như có vô số cánh tay nắm
chặt lấy cẳng chân nàng không buông!
Trận chiến cùng Huyền Xà Âm Hậu đã làm
nàng vô cùng mệt mỏi, hiện tại lại phải cùng Đông Lăng đối chiến, hối
hận cùng áy náy nhiều năm xông lên đầu, khiến nàng càng không có khí lực tiếp tục chiến đấu.
Nhận thấy được sự tức giận cùng hận ý của Đông Lăng, nàng chỉ muốn bị đống cát vàng này vùi lấp…
Thiên Đại Đông Nhi một kiếm đâm ra, giống như đã mưu đồ từ lâu, vô số tâm huyết chính là vì giờ khắc này!
Mặt nạ quỷ trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt bị chém thành hai nửa, Đông Lăng nắm giữ lực đạo rất tốt, chỉ khiến mặt nạ nứt ra, còn gương mặt nàng thì không có chút thương tổn.
Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ trong nháy
mắt bại lộ, con người sáng lấp lánh tựa như ánh sao sớm, da thịt trắng
mịn như gốm sứ, ngay cả nửa điểm tỳ vết cũng không có.
Đôi môi tái nhợt đang mím chặt lộ ra
một tia mệt mỏi, mi tâm ẩn chứa một cỗ khí tức ung dung đại khí, hoa quý ưu mỹ không cách nào che dấu.
Thiên Đại Đông Nhi mở to hai mắt nhìn,
cho dù trong lòng nàng đã sớm nhận định, thế nhưng thời điểm tận mắt
chứng kiến, trái tim nàng vẫn phải chịu đả kích rất lớn, biểu tình trên
mặt cũng lập tức đọng lại.