Sau năm năm, tuy rằng Tiểu Hổ đã to
lớn hơn, dáng vẻ cũng thay đổi rất nhiều, không còn nét đáng yêu nghịch
ngợm như lúc nhỏ nữa, nhưng Đông Lăng là người đã chăm sóc cho Tiểu Hổ
trong thời gian dài, ấn tượng đối với Tiểu Hổ đương nhiên sẽ không dễ
dàng phai mờ. Huống chi phần lớn Thần thú đều là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không giống như Linh thú, có khả năng sinh sản rất mạnh. Có thể nói, một con Thần thú, trừ phi là sinh đôi, nếu không rất khó có bộ dáng giống nhau khi trưởng thành. Cho nên, Đông Lăng hẳn là đã nhận ra Tiểu Hổ. Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng nặng trĩu, gương mặt sau mặt nạ cũng mang theo vài phần âm trầm lạnh lẽo,
dùng thanh âm khàn khàn thản nhiên trả lời: “Không sai!” Tay Thiên Đại Đông Nhi run lên,
thanh kiếm nắm trong tay chợt phát ra một tiếng “keng” nhỏ. Nàng đưa tay sờ qua tấm vải bố che mặt, ngón tay khẽ run rẩy. “Lần quyết đấu trước của chúng
ta còn chưa xong, không bằng bây giờ chúng ta tiếp tục đi!” Thiên Đại
Đông Nhi nhẹ giọng nói. Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói:
“Hôm nay chúng ta đang bị vây ở bên trong Hung Thổ Ngục, làm sao có thời giờ quyết đấu đây?” “Tâm trạng ta đang rất tốt,
chẳng lẽ Nguyệt Dạ các hạ sợ thua sao!” Thiên Đại Đông Nhi chậm rãi rút
bảo kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm xẹt ngang qua cát vàng ở dưới chân, phát
ra một trận âm thanh dữ dội. Những người xung quanh đều quay đầu lại, có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay, lạnh
lùng nhìn nàng, quyết đấu sao? Không nghĩ tới sau nhiều năm gặp lại,
nàng cùng Đông Lăng lại phải quyết đấu với nhau. “Này, ngươi cái tên này, sao
ngươi lại không vì đại cục mà suy tính một chút hả, thời điểm như bây
giờ mà còn quyết đấu cái gì chứ?” Cát Khắc cực kỳ không vui. Từ lần
quyết đấu trên lôi đài lúc trước, nữ tử tên là Thiên Đại Đông Nhi này
thiếu chút nữa đã giết chết A Lệ Nhã, lại còn đả thương Hoàng Bắc
Nguyệt, bọn họ đương nhiên đều không thích nàng. “Đại cục sao? Viện cớ như vậy,
hay là Nguyệt Dạ các hạ sợ?” Thiên Đại Đông Nhi khinh miệt cười: “Lần
trước thua trong tay ta, chẳng lẽ điều đó đã làm giảm nhuệ khí của ngươi rồi?” “Ngươi bớt ở chỗ này khẩu xuất
cuồng ngôn đi! Công tử chúng ta sao phải sợ ngươi? Chẳng qua là công tử
không thèm chiến đấu với người như ngươi thôi!” Cát Khắc giận dữ nói:
“Người như ngươi căn bản không cần công tử ra tay, chỉ bằng ta là đã có
thể giải quyết ngươi rồi!” “Không thèm?” Thiên Đại Đông Nhi cắn răng, oán hận nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “Ngươi xem nhẹ ta sao?” “Cát Khắc, đừng nói lung tung!”
Hoàng Bắc Nguyệt vung tay, ra hiệu cho đám người Cát Khắc bình tĩnh một
chút, dù sao bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để khơi mào
chiến tranh. Cát Khắc và A Tát Lôi trừng mắt nhìn Thiên Đại Đông Nhi một cái, sau đó im lặng trở lại. “Thiên Đại Thiếu Cung Chủ, thắng bại đã định trên lôi đài cả rồi, hiện tại chúng ta không còn ở trên lôi đài, ngươi cũng đừng dây dưa nữa. Thật có lỗi, lần sau nếu có cơ hội,
ta sẽ tiếp tục luận bàn với ngươi!” Nàng bình thản nói, không quá mức
kiêng kị, cũng không lộ ra vẻ cuồng ngạo hay khinh miệt gì đối với Thánh Huyết Cung, giống như lời này chỉ là thuận miệng nói ra. Dáng vẻ bình thản này lại càng
chọc giận Thiên Đại Đông Nhi, nàng nâng kiếm chỉ thẳng về phía mi tâm
của Hoàng Bắc Nguyệt, dùng thanh âm cực kì khiêu khích nói: “Tại sao
ngươi không dám so đấu với ta? Ta đã khiêu khích ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi vẫn không chịu ra tay hay sao?” Trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, việc
lấy kiếm chỉ vào mi tâm của một tên cường giả chính là sự sỉ nhục lớn
nhất đối với hắn, nếu như lúc này mà hắn còn không chịu chấp nhận lời
khiêu chiến, vậy hắn sẽ bị tất cả mọi người khinh thường, chê cười hắn
là kẻ yếu, là tên hèn nhát. Thiếu Cung Chủ Thánh Huyết Cung
vốn là người cuồng ngạo, mà sư phụ của nàng là Thiên Đại Mê Ly – quốc sư của Tây Nhung Quốc. Đức hạnh của hai thầy trò này đều như nhau cả,
chính điều này đã khiến cho rất nhiều người trong liên minh lính đánh
thuê mất hứng.