“Vương, Hồng Liên kia quả thật rất
mạnh, ngay cả ba cao thủ cửu tinh cũng bại dưới tay nàng, rốt cuộc cấp
bậc của nàng là gì?” Cát Khắc cau mày nhìn bộ dáng Hồng Liên kiêu ngạo
như vậy, trong lòng có chút không phục. Nghĩ đến trước đây, ngay cả Già Dạ Chi Vương cũng bị bại dưới tay nàng, thì càng thêm khó chịu.
Nếu như Hồng Liên là cao thủ chân chính có khí độ, trong lòng còn thoải mái một chút, nhưng nhìn nàng phách lối cuồng ngạo,coi trời bằng vung như vậy, còn có khuôn mặt giống hệt Già
Dạ Chi Vương tôn kính của bọn họ, loại tâm tình này thật khó nói nên
lời.
Vũ nhục! Đây tuyệt đối là một sự vũ nhục đối với lòng tín ngưỡng của bọn họ.
Ngược lại Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng bình tĩnh cười cười, nói: “ Người của Quang Diệu Điện luôn luôn như thế, tuy nhiên cuồng cũng có tư cách cuồng, thực lực của Hồng Liên quả thực
không tồi. ”
“Ta thấy nàng so với vương còn kém
xa. Hơn nữa gương mặt và dáng dấp của nàng bây giờ…. ” Cát Khắc còn chưa
dứt lời, liền nhìn thấy Thiên Đại Đông Nhi từ bên kia ghế đi tới, chiếc
khăn màu đen che hết mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén.
Cát Khắc cùng A Tát Lôi lập tức như lâm đại địch nhìn sang, giống con nhím dựng thẳng gai nhọn toàn thân, tựa
hồ chỉ cần có động tĩnh cực nhỏ, liền lập tức nhào tới, bắt nàng.
Thiên Đại Đông Nhi liếc nhìn bọn họ một cái, hai thanh niêm cao lớn giống như ngọn núi đứng đó, nàng không đi
tới, ánh mắt sắc bén nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, hỏi: “Tại sao ngày đó không
có ra tay?”
“Hừ, biết công tử chúng ta cố ý nhường
ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?” A Tát Lôi tức giận nói, ngày đó
Thiên Đại Đông Nhi đả thương A Lệ Nhã, trong lòng hắn vẫn còn tức giận,
trong lòng dự định có cơ hội thì nhất định sẽ báo thù!
Thiên Đại Đông Nhi không để ý đến lời
nói của A Tát Lôi, chỉ chằm chằm nhìn vào Hoàng Bắc Nguyệt, lạnh lùng
nói: “Ta không cần ngươi nhường ta, ta chỉ cần công bằng chiến đấu!”
Hoàng Bắc Nguyệt dựa lưng vào ghế, có
chút lười biếng khẽ ngẩng đầu, nói: “Bây giờ ngươi chiến đấu với ta,
cũng là không công bằng, ngươi không phải là đối thủ của ta. ”
“Hừ! Ngươi cũng là một tên cuồng vọng,
so một trận đi, cho dù ta thua, ta cũng tâm phục khẩu phục!” Thiên Đại
Đông Nhi kiên quyết nói.
“Không!” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói một chữ, đơn giản biểu đạt ý nguyện của mình.
Đã đánh qua một lần, nàng làm sao vẫn có thể đánh cùng Đông Lăng đây?
Đôi mắt của Thiên Đại Đông Nhi trợn thật lớn, vô cùng phẫn nộ: “Ngươi không dám? Nguyên nhân gì? Ít nhất cho ta một lý do đi!”
“Ta làm việc không cần lý do, ta muốn
làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó!” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trận
thi đấu kế tiếp trên lôi đài, nàng cũng không muốn xem tiếp.
Thiên Đại Đông Nhi duỗi tay ngăn nàng: “Ngươi không cho ta một lý do, vậy đừng mơ tưởng rời đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhướn mày, đôi mắt hơi dao động một chút, khuôn mặt giấu trong mặt nạ tựa có phần vui vẻ
giễu cợt, Thiên Đại Đông Nhi sửng sốt một chút, nhưng đột nhiên lại có
một trận gió thổi qua bên người, đã không thấy Hoàng Bắc Nguyệt đâu.
Xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy nàng đã đi ra ngoài thật xa.
Tốc độ này…cũng đáng sợ quá đi.
“Nguyệt Dạ! Ta sẽ không buông tha, ta
nhất định sẽ đánh với ngươi một trận!” Thiên Đại Đông Nhi la lớn, khiến
cho mọi người quay đầu lại nhìn.
Ngực có chút phập phồng, tức giận rất
nhiều, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái dâng lên, người đeo
mặt nạ quỷ dị, làm cho nàng có cảm giác không hiểu được.