Cô gái tên Anh Anh này, không phải chính là Anh Dạ công chúa năm đó sao?Tính cách thẳng thừng kiêu ngạo như vậy, qua mấy năm, càng thêm xinh đẹp động lòng người .
Anh Dạ công chúa quay đầu, cũng nhìn
thấy nàng, không hề bị mặt nạ quỷ dị dọa cho sợ hãi, chỉ hơi nhíu mày
một chút, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Ghét nhất những tên suốt ngày đeo cái mặt nạ trên mặt, giả dối!” Anh Dạ công chúa khinh thường nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, mơ hồ thốt lên:
“Đôi khi mang mặt nạ, là xuất phát từ bất đắc dĩ. ”
“Còn bất đắc dĩ, ngay cả người thân nhất cũng có thể lừa gạt sao?”
Anh Dạ công chúa cự cãi, thanh âm đã chút có chút nghẹn ngào, hốc mắt bỗng nhiên ửng hồng.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc không nói lời nào.
Lạc Lạc vội vàng nói:
“Nguyệt Dạ các hạ, ngươi đừng tức giận, đây là biểu muội của ta, lần đầu tiên ra ngoài, ở trong nhà đã kiêu
căng thành thói, nói chuyện hay làm mất lòng người ta, hơn nữa… . ” Lạc
Lạc vừa nói, vừa đưa tay chỉ chỉ vào đầu mình.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, Anh Dạ công
chúa thì tức tối xoay người, nổi nóng vung lên cán roi trong tay, chuẩn
bị ra roi quất xuống trên người Lạc Lạc.
Lạc Lạc cười hì hì hai tiếng, nhún chân một chút, thân thể nhanh nhẹn lui về phía sau, thoáng cái đã tới trước
cửa tửu lâu, thân pháp kia, động tác kia, tuyệt đối có thể xếp vào hàng
cao thủ!
“Anh Anh, nói bao nhiêu lần rồi, hiện giờ ngươi căn bản không đánh lại được ta. ”
Lạc Lạc ngẩng đầu tươi cười, muốn bao nhiêu trẻ con có ngần đấy.
Anh Dạ công chúa thu roi, hừ lạnh một tiếng, nói:
“Không phải ăn có mấy viên Tẩy Tủy đan chó má gì đó thôi sao, có gì hơn người?!”
“Đương nhiên là hơn, đó là sư phụ cho ta!”
Lạc Lạc kiêu ngạo nói.
Anh Dạ công chúa trầm mặt xuống:
“Sư phụ, sư phụ, ngươi coi nàng là sư phụ, nàng cũng không coi ngươi là đồ đệ đâu!”
“Này, không được nói xấu sư phụ ta!”
Lạc Lạc cũng nổi lên cơn tức.
“Ta cứ nói đấy, ngươi làm gì được ta
nào?” Anh Dạ công chúa không kiêng dè gì, không sợ trời không sợ đất nói tiếp: “Nếu nàngcó coi ngươi là đồ đệ, thì tại sao bao nhiêu năm nay
cũng chưa từng xuất hiện? Sợ là sớm đã quên mất một người như ngươi
rồi!”
Lạc Lạc hít sâu vài hơi, ánh mắt vừa rồi còn toát ra ánh sáng rực rỡ, lúc này đã trở nên tàn lụi, chậm rãi cúi đầu.
Anh Dạ công chúa cũng biết mình đã quá
lời, lại chạm phải chỗ đau của hắn, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt buồn rầu mất
mát như vậy, cũng áy náy không yên.
“Ta chỉ thuận miệng nói dăm ba câu chơi mà thôi, ngươi bày cái vẻ mặt này là có ý gì đây?”
“Ngươi quản ta làm gì. ” Lạc Lạc bĩu môi, không nhịn được nói, “Ngươi nghỉ ngơi đúng không? Đủ rồi thì lên đường . ”
“Đủ rồi mà. ”
Anh Dạ công chúa nhỏ giọng nói.
“Vậy đi thôi. ”
Lạc Lạc đứng ở cửa tửu lâu, khẽ gật đầu với Hoàng Bắc Nguyệt khẽ, xem như chào từ biệt.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng gật đầu đáp lại,
đúng vào lúc này, mấy người Cát Khắc cũng mua ngựa trở về, mười mấy con
ngựa dàn thành hàng dài bên ngoài tửu lâu, Hoàng Bắc Nguyệt cùng đám A
Tát Lôi đi ra ngoài, Cát Khắc lập tức dắt một con ngựa toàn thân trắng
xóa đến trước mặt nàng.
“Vương, đây là giống ngựa của vùng tuyết vực, ngày phi ngàn dặm. ”
Hoàng Bắc Nguyệt vuốt ve bộ lông trắng
muốt của con ngựa kia, vô cùng thích thú, nàng xoay người sải bước, nắm
lấy dây cương, động vật cũng có linh tính của động vật, nó cảm nhận được hơi thở trấn áp cường đại từ trên người nàng, vì vậy cũng rất nghe lời, cho dù là một người xa lạ, cũng không dám lộn xộn một tí nào.
Bên kia Lạc Lạc ngồi vào xe ngựa, lại xốc lên màn xe, hỏi:
“Nguyệt Dạ các hạ, ngươi là triệu hoán sư?”
“Xem như thế đi. ”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.
Lạc Lạc nhìn thoáng qua đám người người Cát Khắc, phát hiện mỗi người đều chia nhau cưỡi một con ngựa, tò mò hỏi:
“Trong đội ngũ của ngươi, không có triệu hoán sư sao?”
“Có. ” Hoàng Bắc Nguyệt qua loa nói.