Ý cười bên khóe miệng của Hoàng Bắc Nguyệt ngày càng nồng, trở thành Cửu Tinh Triệu hoán sư,
triệu hoán ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, thành tựu như vậy mà nói là không đáng nhắc đến, vậy những người khác không phải sẽ xấu hổ muốn chết sao. “Ngươi đúng là một hài tử khiêm nhường, Hoàng tổ mẫu rất thích, ngươi
trở về nói cho phụ hoàng của ngươi biết, đi đón tiếp cũng không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy đâu, tiêu hao tiền của lắm. ” Thái hậu
cười nói. “Vâng. ” Chiến Dã gật đầu, liếc mắt nhìn Hoàng
Bắc Nguyệt một cái, cấp cho nàng một nụ cười rồi xoay người giục ngựa
trở về hướng Hoàng thượng bẩm báo . Bởi vì Hoàng thượng muốn
tự mình tới nghênh đón Thái hậu, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt cùng Anh Dạ
công chúa không tiện ngồi trong xe ngựa nữa. Hai người đành ra ngoài cỡi ngựa, cùng Thái hậu đi gặp Hoàng thượng. Anh Dạ công chúa ngồi trên lưng ngựa, cười cười nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “Bắc Nguyệt,
ngươi cảm thấy Hoàng huynh của ta như thế nào?”“Thái tử
điện hạ siêu quần bạt tụy (trác tuyệt hơn người), là thiên chi kiêu tử
(con cưng của trời). ” Hoàng Bắc Nguyệt rất công bằng nói. “Đây là cách nhìn của người ngoài, ta muốn hỏi cảm nhận của ngươi a!”
Đôi mắt to của Anh Dạ công chúa vững vàng nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt so với nàng sống lâu hơn một đời, hơn nữa kiếp trước
cũng đã trưởng thành, lối suy nghĩ cũng không còn ngây thơ nữa, ý tứ dò
xét trong lời nói của Anh Dạ công chúa, nàng rất nhanh đã hiểu ra. Tâm tư vừa chuyển, nàng cũng cười nói: “Cách nhìn của ta và mọi người
cũng giống nhau nha, Thái tử điện hạ xuất sắc như thế, còn có ai cho
rằng hắn không tốt đây?”Nói xong liền giục ngựa đi. Anh Dạ công chúa ngẩn ra, sau đó tức giận vung roi, nàng cũng không
phải muốn hỏi Bắc Nguyệt có thành kiến với Hoàng huynh hay không! Nàng
chỉ muốn biết, trong lòng Bắc nguyệt có một chút ý tứ gì đó hay không…*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***Nguyệt Lạc Cốc. Đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có vài tiếng Linh thú rít gào từ
trong rừng sâu truyền tới, khiến cho người nghe không khỏi sợ hãi. Ánh trăng lẳng lặng phủ xuống bên bờ sông nhỏ. Đây là địa phương mà cả
linh hồn và thể xác đều bị chà đạp, khắp nơi đều là thi thể huyết nhục
mơ hồ, thê thảm đến mức khiến người ta không nỡ nhìn. Dòng sông nhỏ trong veo dưới ánh trăng sáng tỏa ra chút quang mang mờ ảo,
vài đầu Linh thú cấp bậc thấp đang tìm kiếm bên trong đống thi thể, ngẫu nhiên lại kéo ra một cổ thi thể tùy ý cắn xé. Răng rắc răng rắc. Thanh âm cơ thể bị xé rách trong bóng tối vang lên. Đám Linh thú này
cấp bậc không cao nhưng trong đôi mắt đỏ bừng đều mang theo vẻ khát máu!Mùi hôi thối từ trên thi thể tản ra, phiêu tán trong không khí, truyền
tới những nơi xa hơn, lại hấp dẫn thêm càng nhiều Thực Thi Linh thú
(Dạ: Linh thú ăn xác) đến đây tranh đoạt. Mắt thấy Linh
thú kéo tới càng ngày càng nhiều, một nữ nhân đầu tóc rối bù núp sau một túp lều cỏ đã hư hại hơn phân nửa. Nàng ôm hai chân run lẩy bẩy, đôi
môi bị cắn tới mức trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và sợ
hãi. (Dạ: ả Tiêu Vận này đúng là tiểu Cường mà, sống dai thấy ghê luôn)Cứu mạng, cứu mạng a…Nàng chỉ dám hò hét trong lòng, không dám phát ra âm thanh, chỉ cần một chút tiếng động thôi, đám Linh thú sẽ lập tức phát hiện ra nàng, sau đó đem nàng ăn tươi nuốt sống!Nàng không muốn chết, không muốn chết ở chỗ này a…Nàng đang chờ trời sáng, chỉ cần trời sáng, đám Thực Thi Linh thú này
ăn no tự nhiên sẽ trở về nghỉ ngơi, tới lúc đó nàng có thể từ trong đống thi thể ghê tởm này rời đi. Chỉ là, một mình trải qua một đêm dài dằng dặc ở Mê Vụ rừng rậm đâu có dễ như thế!Ngay lúc nàng sợ hãi nhất, một đầu Linh thú màu đen to lớn đột nhiên từ trên đỉnh đầu nàng bay qua. Toàn thân nó đen nhánh, đôi cánh to lớn hơi mỏng nhưng lại tràn ngập lực lượng quỷ dị!“Huyễn…Huyễn Linh Thú?” Nàng nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói. Huyễn Linh Thú, loại Linh thú này chỉ được ghi lại bên trong sách cổ mà thôi, nghe nói là Lục giai Thần thú!