Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 330: Ấu thú Thần cấp (2)

07-09-2024


Trước Sau

Vừa định hạ lệnh, sâu trong Phù Quang rừng rậm chợt có một đội nhân mã chạy như điên ra, trong đội người kia có triệu hoán sư, có chiến sĩ, nhìn qua là một Dong Binh Đoàn thực lực không tầm thường !.
“Ta nói rồi! Lão đại, ở đây thật là nhiều thỏ con đáng chết” Một thanh âm tục tằng từ xa vang lên, khiến nhóm tinh anh của Linh Ương học viện rối rít bất mãn.
Ra khỏi Phù Quang rừng rậm, Dong Binh đoàn kia thoạt nhìn cũng thoải mái không ít, một con Bạo Phong Viên to lớn đi tới, cùng nhóm người Linh Ương học viện bên ngoài rừng rậm đối mặt.
Trên vai Bạo Phong Viên, là một tên râu ria rậm rạp phách lối, đôi mắt như chuông đồng đảo qua nhóm học sinh trước mặt, cuối cùng rơi trên mặt Nam Cung trưởng lão.
“Các ngươi là người Nam Dực quốc?” mở miệng mang theo khinh thường, một đám tiểu hài tử mà thôi, chỉ là có mấy cao thủ, thoạt nhìn có vẻ là huấn luyện của học viện Nam Dực quốc.
Đám học sinh này, nhìn dáng vẻ chính là dê béo !Nam Cung trưởng lão đi ra, Nam Dực quốc là nước lớn, không thể mất phong phạm quốc gia, vì vậy ôm quyền nói : “ Chúng ta là Nam Dực quốc Linh Ương học viện, xin hỏi quý đoàn là….
?”“Hừ! Linh Ương học viện ? Chưa từng nghe qua” tên râu rậm phách lối nói, “ Chúng ta là đệ nhất Dong Binh Đoàn nước Đông Ly – Tứ Hải Dong Binh Đoàn ! Từ phía đông Phù Quang rừng rậm tới !”Tứ Hải Dong Binh Đoàn quả thật có chút uy danh trên đại lục, là Dong Binh đoàn đứng thứ hạng cao ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp, đoàn trưởng bọn họ không phải triệu hoán sư, mà là một vị tiến vào cấp bậc cao thủ trong truyền thuyết võ đạo Chiến Thần!Tên râu ria rậm rạm ngồi trên vai Bạo Phong Viên, chắc hẳn không phải đoàn trưởng.
Khiến đám người Nam Cung trưởng lão khiếp sợ không phải danh tiếng Tứ Hải Dong Binh đoàn, mà là tên râu ria rậm rạp nói, bọn họ từ phía đông xuyên qua Phù Quang rừng rậm tới được !Trong Phù Quang rừng rậm nguy hiểm tứ phía, các loại linh thú hung mãnh xông ra, muốn từ phía đông xuyên qua, phải có thực lực rất mạnh ! Gã râu ria rậm rạp kia lãnh đạo dong binh đoàn khoảng hơn ba mươi người, mặc dù người người đều vóc dáng to cao, đều là cường giả trải qua thân chinh bách chiến, nhưng bọn họ thật có thể xuyên qua Phù Quang rừng rậm sao ?“Trưởng lão, nhìn những người này không phải là loại hiền lành” Lão sư trẻ tuổi thấp giọng nói.
Mặt Nam Cung trưởng lão trầm xuống, quát nhỏ : “ Không được nói lung tung ! Không xung đột với bọn họ là dược !”Nói xong, Nam Cung trưởng lão ngẩng đầu cười nói : “Nếu quý đoàn xuyên qua Phù Quang rừng rậm tới đây, có thể nói cho chúng ta biết trong rừng rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không ?”Thanh âm linh thú chạy như điên vẫn tiếp tục, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng gần.
“Hừ! Đây chính là linh thú bạo động! Ngay cả điều này cũng không biết, còn dám tới Phù Quang rừng rậm xông xáo ? Người Nam Dực các ngươi thực buồn cười!” tên râu ria rậm rạp vừa nói, liền cùng người của mình hahaha cười lớn.
Mày liễu của công chúa Anh Dạ nhướn lên, tay đặt trên bảo kiếm, trong lòng không nhẫn nhịn được, những người này vừa mở miệng liền khinh thị Nam Dực quốc, nàng là công chúa, làm sao có thể ngồi yên không để ý ?“Công chúa” Hoàng Bắc Nguyệt đè tay nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu thấp giọng “ Không vội, một lát chúng ta sẽ dạy dỗ bọn chúng còn hơn thế.
”Nam Cung trưởng lão muốn dẫn lui học sinh, linh thú bạo động, nghe tựa hồ rất lợi hại, không thích hợp ở lâu.
Sắc mặt Nam Cung trưởng lão cũng khó coi, Tứ Hải Dong Binh đoàn này cũng quá cuồng vọng !Linh thú bạo động ? Bình thường linh thú bạo động trong một phạm vi điên cuồng tàn sát lẫn nhau, nào có như bây giờ, hướng một chỗ chạy trối chết như điên ?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!