Trong lòng bàn tay của hắn có thêm một con sâu nhỏ. Con sâu kia lớn khoảng bằng ngón cái, lớp da ngoài có màu xám, phù văn kỳ quái trên toàn thân nó bắt đầu khởi động. Tần Ninh xóa sạch những phù văn đỏ, đầu ngón tay bắt đầu vẽ lên trên đó một phù văn mới. Sau đó, Tần Ninh thả con sâu nhỏ kia về. Rồi hắn lui về sau. Sa Mạn La Xà Cổ và Thiên Ngô Cổ công buông lỏng khống chế với Đại Lực Hùng Cổ. Lúc ấy, Đại Lực Hùng Cổ không vùng vẫy nữa. Một lát sau, nó nhắm mắt lại rồi mở ra. Ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh có chút gì đó ngơ ngác. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, đôi mắt to bự của nó nhìn về phía Tần Ninh tràn ngập ánh sáng. “Sau này nghe lời ta!” Tần Ninh nói. Đại Lực Hùng Cổ gật đầu, vẻ mặt ngu ngơ. Vậy là được rồi hả? Đám người Thánh Thiên Cương nhìn nhau, không thể hiểu nổi. Tần Ninh cũng tinh thông cổ thuật à? Đây là điều mà bọn họ chưa từng nghĩ tới. Hắn liên tiếp khống chế Thiên Ngô Cổ Công và Sa Mạn La Xà Cổ, giờ lại tới Đại Lực Hùng Cổ, đó không phải là ngẫu nhiên đâu. Tần Ninh nhìn về phía cánh cửa sắt dẫn tới tầng thứ sáu. Đại Lực Hùng Cổ không nói hai lời, cơ thể vạm vỡ tông thẳng vào đó. Rầm rầm rầm... Mặt đất rung chấn, cơ thể gấu hùng dũng đâm sầm vào cánh cửa sắt. Bịch! Cửa sắt mở tung ra. Tiếp theo là Hấp Ma Văn Cổ của tầng sáu nhỉ? Tần Ninh mỉm cười, thong thả bước ra. Sau đó sẽ tới tầng bảy, tầng tám,... Tầng bảy là Ám Ảnh Huyết Bức Cổ! Tầng tám là Thị Huyết Hồng Nghị Cổ! Thêm hai con này nữa. Là quanh người hắn sẽ có khoảng sáu con cổ trùng ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên tụ tập. Hấp Ma Văn Cổ có thân hình khá nhỏ, nhỏ nhất có thể bằng ruồi bọ nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, khả năng hút máu cũng rất khủng khiếp. May thay ba con cổ trùng cùng đánh nên vẫn bắt được nó. Phạm Văn Ngang nhìn Bắc Đấu Diêm đang ngồi trên ghế, nói: “Ngươi không còn là Bắc Đấu Diêm nữa rồi”. Bắc Đấu Diêm cười đáp: “Phải vậy không? Các ngươi tạm thời gọi ta là Bắc Đấu Diêm đi, cũng chẳng sao cả... ”