Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đều lắc đầu. “Nói như thế, nếu năm đó có người giúp trợ các ngươi, vậy rất có thể là có người cố ý nhúng tay vào, tách mấy người các ngươi ra những tiên vực khác nhau... ”, Tần Ninh nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn. Chính là Cố Vân Kiếm sao? Không biết. Bây giờ Tần Ninh cũng không muốn cứ có chuyện gì là lại đổ lên đầu Cố Vân Kiếm. Tên nhóc kia có năng lực đó. Nhưng nếu như thế thì hắn ta đặt sư phụ ở vị trí nào? Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, tiếp tục nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi và Tiên Nhân đoàn tụ”. Dương Thanh Vân lập tức nói: “Sư phụ, đệ tử không ngại”. “Sao có thể không ngại, không có vợ ở bên cạnh, ngày nào cũng bị ta kéo chạy về phía trước, trong lòng người làm sư phụ như ta cũng không thấy dễ chịu”. Dương Thanh Vân gật đầu, không nói cái gì nữa. Sau khi tán gẫu xong, Tần Ninh cười nói: “Sư phụ bây giờ chính là cảnh giới Ngọc Tiên Nhập Ngọc trung kỳ, lần này cũng đã chuẩn bị quà cho các ngươi, ngày mai chúng ta cùng đi lấy”. “Vâng!” “Vâng”. Thầy trò ba người tách ra. Tần Ninh trở lại sơn cốc, Vân Sương Nhi đã khôi phục sơn cốc như cũ, đang khoanh chân ngồi ở bên cạnh hồ yên lặng tu luyện. Hai vạn năm qua, cô ấy đã tới Cửu Thiên Huyền Tiên đỉnh phong, đây cũng không phải là điều mà mỗi ngày chơi bời lêu lổng là có thể làm được. Cho dù Vân Sương Nhi là hỗn độn thể, cũng vẫn luôn khắc khổ tu hành. Tần Ninh đi đến, ôm lấy Vân Sương Nhi, nhìn mặt hồ yên ả, khẽ cười nói: “Những năm gần đây, chắc hẳn Vân phu nhân cũng rất vất vả”. “Thật ra ta cũng không vất vả lắm”. Vân Sương Nhi dịu dàng nói: “Trên thực tế chuyện trong Thanh Vân cung đều là Dương Thanh Vân làm, Lý Nhàn Ngư và ta chỉ giúp đỡ “. Tần Ninh mỉm cười nói: “Đó là thứ mà những đệ tử khác ngàn lần không thể so sánh được với đại đồ đệ của ta”. “Chờ đến một ngày sau này, nếu có thể thì ta sẽ giao Cửu Thiên Vân Minh cho Thanh Vân xử lý!” Nghe nói như thế, Vân Sương Nhi cũng cười nói: “Tổ phụ chàng là Mục Thanh Vũ, phụ thân là Mục Vân, đều là Thần Đế, cha truyền con nối, chàng lại truyền cho đồ đệ, không sợ phụ thân, tổ phụ đánh chàng sao?” Ai cũng biết Tần Ninh yêu thương đại đồ đệ như thế nào. Nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng.