Cho dù ba người Thương Dật Phi, Thương Dật Không, Thương Tuệ Tư bắt tay cũng không phải là đối thủ của hắn ta. Trừ khi hai người Thương Hạo Thiên, Thương Hạo Vân của Thương tộc đến, nếu không, không ai có thể là đối thủ của Kế Bạch Phàm. Có thể xưng huynh gọi đệ với Tần Ninh kiếp trước, há có thể là hạng người phàm tục? Kế Bạch Phàm hạ xuống. Trong tay hắn ta cầm một thanh kiếm tiên, cả người nhìn qua có vẻ vô cùng tiêu sái. Mà ba thanh tiên kiếm khác nhau còn lại đều đang cắm trước ngực ba người Thương Dật Phi, Thương Dật Không, Thương Tuệ Tư, áp ba người xuống. Hạ Hầu Lam, Hạng Khoáng Nhật. Thương Dật Phi, Thương Dật Không, Thương Tuệ Tư. Năm đại Cửu Thiên Huyền Tiên, giờ phút này đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Kế Bạch Phàm và Vương Dã nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt tranh công. "Ca, như thế nào?" Vương Dã cười haha nói: "Mặc dù ta chỉ là Cửu Thiên Huyền Tiên bát trọng thiên, nhưng cũng không hề yếu hơn Kế Bạch Phàm cửu trọng thiên”. Kế Bạch Phàm cười nhạo nói: "Vậy sao? Hai ta đấu một trận?" "Tỷ thí không có ý nghĩa, đao thương mới là chân thực, nếu ta sử dụng tuyệt chiêu, chắc chắn ngươi sẽ phải chết”. Vương Dã lắc đầu. "Ngươi có tuyệt chiêu, ta không có chắc?" Hai người trừng mắt nhìn nhau. "Nếu không, các ngươi đi đánh một trận trước?" Tần Ninh nhìn hai người nói. "Được!" "Được!" Nghe nói như thế, Tần Ninh cười nói: "Một khi đã như vậy, muốn đánh, vậy thì phải phân chia cao thấp không quan tâm đến sống chết!" Ngay sau đó. Hai người Kế Bạch Phàm và Vương Dã cùng kề vai sát cánh tựa vào nhau. Nhìn thấy dáng vẻ kề vai sát cánh của hai người, Tần Ninh khoát tay nói: "Được rồi, bắt năm người này lại, đừng giết vội, ta còn cần dùng đến”. "Vâng!"