Tiên khí vô tận giống như ngưng tụ thành một cái lồng muốn nhốt Tần Ninh lại, không thể nhúc nhích. Thấy một màn như vậy, Tần Ninh nắm chặt tay. Keng! Đúng lúc này. Một thanh tiên kiếm đột nhiên hiện ra trước mặt Tần Ninh. Kiếm tiên chắn ngang trước người hắn, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Hạ Hầu Lam, chuôi kiếm đối mặt với Tần Ninh. Thanh kiếm này vừa xuất hiện. Tất cả đòn tấn công của Hạ Hầu Lam đều bị đánh tan. Áp lực cực lớn bên ngoài cơ thể cũng hoàn toàn biến mất. Ầm… Đột nhiên ở bên trái lại có một thanh trường kiếm nữa phá không lao đến với tốc nhanh đến cực hạn, hướng về phía cổ Hạ Hầu Lam. Dù sao Hạ Hầu Lam cũng là một vị cường giả siêu cấp Cửu Thiên Huyền Tiên bát trọng thiên, trong nháy mắt đã phản ứng lại, cả người lập tức rút lui. Chính là vẫn chậm một bước. Trường kiếm lướt qua cổ cô ta, cũng để lại một vết máu ở bụng. Máu tươi rơi tí tách xuống đất. Hạ Hầu Lam bay lên không trăm trượng, ôm bụng đứng, sắc mặt trắng bệch. Mà hai thanh kiếm kia lại lơ lửng trước người Tần Ninh, giống như hai gã tử sĩ đứng cạnh hắn. "Người của Càn Khôn Điện bá đạo như vậy sao?" Một giọng nói lười nhác đột nhiên vang lên. Bên trái sơn môn của Thái Ất tiên tông, một bóng người đang đứng trên một tảng đá nhô ra giữa sườn ngọn núi cao. Người này nhìn qua tầm hơn ba mươi tuổi, mái tóc dài tùy ý tản ra, hai tay khoanh lại trước ngực, sau lưng lưng đeo hai thanh kiếm. Hai bên trái phải bên hông hắn ta vẫn còn hai thanh kiếm nữa, chỉ là vỏ kiếm còn đeo bên hông, thân kiếm có vẻ chính là hai thanh đang lơ lửng bên cạnh Tần Ninh. Một người bốn kiếm! Người đàn ông này có vẻ vô cùng tiêu sái, hắn ta tựa vào vách núi đá, mặc bộ trường sam màu xanh để lộ ra vài phần tùy ý, khuôn mặt nhìn qua có vài phần tà dị, nhưng đôi mắt kia lại sắc bén như có thể xuyên thủng qua tất cả mọi thứ trên thế gian. Hạ Hầu Lam nhìn về phía bóng người kia, ánh mắt lạnh lùng. "Kế Bạch Phàm!" Cuối cùng tên kỳ quái này đã đến đây. Tần Ninh đưa mắt nhìn bóng người đứng trên vách núi, đáy mắt mang theo vài phần ý cười.