Không tới thời gian một chén trà, Tần Ninh đã chém chết mấy con Tử Văn Thanh Linh Mãng, tiên khí trong cơ thể cuồn cuộn lan ra, dần dần bình phục lại. Bóng người hắn lui về sau, nhìn về phía ba người, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhớ đấy, ta chính là cung chủ Nguyên Hoàng cung - Tần Ninh!" Nghe nói như vậy, ba người vô cùng ngạc nhiên. Nhớ ư? Đã sớm nhớ rồi! Những lời này Tần Ninh đã nói bao nhiêu lần rồi? Đây là muốn khắc ở trong đầu bọn họ sao? Vào giờ phút này, Tần Ninh thu hồi đao kiếm, lại dẫn ba người một đi về phía trước. Khoảng thời gian này thật sự là quá mệt lả. Không có phu nhân ở bên cạnh, đệ tử cũng không ở, chuyện gì cũng đến tay mình. Quá mệt mỏi! Cuộc sống trong tưởng tượng của Tần Ninh là, phu nhân và các đệ tử trở thành nhân vật cường đại, mà hắn chỉ cần ở bên cạnh nói chuyện, mỗi ngày tu luyện cho bản thân mình, rất nhiều chuyện đều có người trợ giúp chuẩn bị xong. Phải tự làm nhiều chuyện thế này quá mệt mỏi. Lúc bước qua thi thể mấy con Tử Văn Thanh Linh Mãng, Tần Ninh lại đột nhiên dừng bước chân lại. "Không đúng". Tần Ninh cau mày lại, nhìn về phía sau lưng, vừa rồi khu vực kia bởi vì bị giao chiến ảnh hưởng đến, cho nên dưới đất toàn là hài cốt, mặt đất cũng bị xới tung. Mà huyết dịch của mấy con Tử Văn Thanh Linh Mãng kia chảy xuống đất bùn, rất nhanh đã biến mất không thấy, một chút mùi máu tanh cũng biến mất. "Đào mặt đất ra". Tần Ninh mở miệng nói. Bốn bóng người lần lượt đứng tại chỗ, không nhúc nhích, tình cảnh có chút lúng túng. Tần Ninh đen mặt lại nói: "Ta bảo ba người các ngươi đào ra". Lần này, Giao Tử Huyên bị Tần Ninh khống chế, thân thể không tự chủ được đi ra, bắt đầu đào xới. Nhưng mà hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vẫn không nhúc nhích. "Hai người các ngươi bị ngốc hả?" Tần Ninh nhìn hai người, sai bảo: "Đi đào!" Nói đến chỗ này, Tần Ninh âm u cười nói: "Nếu hai vị không muốn, vậy... ta cũng không ngại để hai vị trở thành dinh dưỡng cho đám cổ thụ nơi đây!" Thấy Tần Ninh nói trở mặt liền trở mặt, tuy hai người không cam lòng, nhưng lại không có cách nào.