Tần Ninh tiếp tục nói: "Lúc trước ta đã đến nhà họ Bạch, lấy thực lực để thuyết phục, gia chủ nhà họ Bạch rất tình nguyện đầu hàng Nguyên Hoàng cung”. "Người nhà họ Lư ngươi làm việc không biết chừng mực, cướp đồ của ta thì thôi, còn làm hại một cô gái, chuyện này không thể giải quyết đơn giản thế được, không giết mấy người, ta không nuốt trôi được cơn giận này, đám thuộc hạ của ta cũng không có khả năng trung thành với ta!" Nghe thấy lời nói đâu ra đấy của Tần Ninh, Lư Phương Cương thật sự cảm thấy giống như đang nằm mơ. Có phải tên nhóc này đang nói bậy hay không?"Lư Phương Cương!" Tần Ninh đột nhiên cất cao giọng hơn mấy phần, lạnh lùng nói: "Nhà họ Lư phải thần phục Nguyên Hoàng cung!" "Giao võ giả nhà họ Lư lúc trước đánh cướp Nguyên Hoàng cung ra, ngươi tự mình xử lý, ta sẽ không giết chóc gì ở đảo Tinh Túc, nếu không... ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!" Khi Tần Ninh vừa dứt lời, Lư Phương Cương, Lư Phương Tuấn, Lư Phương Kiệt và đám quản lý nhà họ Lư hoàn toàn sửng sốt. Tần Ninh tới thật? Tên nhóc này, tự cho là đã đánh bại Hải Quảng Nghĩa, thật sự cảm thấy mình vô địch khắp các đảo trong vùng biển gần đây sao? Trong phút chốc, rất nhiều Kim Tiên nhà họ Lư đều đằng đằng sát khí. "Xem ra là không muốn nói chuyện!" Tần Ninh vừa dứt lời liền bước ra một bước. Đám người Bạch Đồng, Bạch Hoa, Bạch Hòe thì cười trên sự đau khổ của người khác. Tiếp theo, Lư Phương Cương sẽ khóc rất thảm. Nhưng ngay lúc này. Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Bạch Đồng, hạ lệnh đi!" Hả? Đám người nhà họ Bạch đều trợn mắt há hốc mồm. Lúc trước đến đảo Bạch Dương, Tần Ninh đã tự mình ra tay. Bây giờ lại... muốn Kim Tiên đảo Bạch Dương bọn họ đánh với Kim Tiên đảo Tinh Túc? "Làm sao? Tần Ninh tiếp tục nói: "Làm sao? Nhà họ Bạch vừa bắt đầu đã không nghe ta ra lệnh?" "Không dám không dám, không dám... ”, trong lòng Bạch Đồng vô cùng uất ức.