Tần Ninh nhìn người tới, hỏi: "Hỏi ngươi đấy, nói đi”. "Hả? À... ”, người nọ tiếp tục nói: "Hai mươi chiếc chiến hạm chở đầy cường giả của bộ tộc Vân thị, còn việc có bao nhiêu người... Không biết nữa!" "Ba vị đại tế tư và ba vị tộc trưởng đã dẫn người đi rồi!" Nghe thấy thế, Tần Ninh đi tới trước, cười nói: "Hy vọng Kim Tiên của bộ tộc Vân thị... đều tới cả!" Vừa nói, Tần Ninh vừa đi khỏi nơi đây. Ô Linh Nhan, Lang Như Lôi cùng với thanh niên báo tin đều đờ đẫn. Có phải thần tử này là gian tế của bộ tộc Vân thị không? Đảo Tam Nguyên. Trước một bến cảng lớn nhất. Giờ phút này, năm chiếc chiến hạm xếp thành một hàng. Mỗi một chiếc chiến hạm đều dài ba trăm trượng, giương cờ của Vân tộc lên thật cao. Có tổng cộng hai mươi chiếc chiến hạm, năm chiếc chiến hạm đứng ở nơi này. Mà mười lăm chiếc chiến hạm còn lại thì bao vây xung quanh đảo Tam Nguyên. Lần này, bộ tộc Vân thị tới để diệt tộc. Giờ phút này, trên boong chiến hạm ở giữa có từng bóng người đứng sừng sững. "Ô Đông! Đi ra chịu chết đi!" Vân Trọng Thành lạnh lùng nói. Trước cảng. Dám người Ô Đông lần lượt đứng yên, sắc mặt khó coi. Kẻ địch trước mặt. Phải đối phó như thế nào đây? Trong lòng ba vị đại tế tư cũng không biết làm thế nào. "Ô Đông, làm sao vậy? Dám giết người của bộ tộc Vân thị ta, hôm nay lại không dám đối mặt với chúng ta sao?" Vân Trọng Thành lạnh lùng nói. Trên hải đảo, sắc mặt đám người của ba tộc vô cùng buồn bã. Nhưng vào lúc này. Mấy bóng người chạy như bay tới. "Tổng cộng mười tám vị, lúc trước Vân Cửu Vân Tương chết, bây giờ còn có mười sáu vị”. Tần Ninh nhìn về phía Ô Đông, nói: "Đều tới cả sao?"