Thế mà thần tử lại trực tiếp ra tay phá vỡ ngọn núi. Đây là chuyện lớn. Tần Ninh lại vô cùng tỉnh táo, nhìn chằm chằm ngọn núi biến hóa. Rất nhanh, từng tảng đá sụp đổ, vị trí cao ngàn trượng trên ngọn núi bỗng nhiên xuất hiện một phù văn. Phù văn kia dài ngàn trượng, là một chữ Phong cực kỳ cổ xưa. Chữ Phong này chính là do từng hồn lực tụ tập tạo thành. Tần Ninh ngơ ngác nhìn chữ Phong kia, trong phút chốc không nói lên lời. Cái này... Làm sao lại như vậy? Giờ phút này, cả người Tần Ninh bay lên trên không, trực tiếp chui vào trong chữ Phong, cả thể hồn phách biến mất không thấy gì nữa. "Xong đời rồi!" Bàng Cầu ngơ ngác nói: "Thần tử đây là muốn... tự sát?" "Đừng nói bậy!" Ô Linh Nhan lập tức quát lên. Nếu thần tử mà chết, ba tộc bọn họ cũng sẽ xong đời! Mặc dù cô ta cũng không biết vị thần tử này rốt cuộc có thể làm được cái gì. Nhưng ba vị đại tế tư lại chắc chắn thần tử sẽ thay đổi vận mệnh của ba tộc bọn họ. Chỉ là lúc ba người còn chưa hiểu gì, bóng người Tần Ninh lại nhảy ra khỏi chữ Phong... Khi thân thể Tần Ninh lại rơi xuống đất lần nữa. Ba người Ô Linh Nhan mới thở phào nhẹ nhõm. Bàng Cầu vội vàng nói: "Thần tử ca, ngươi đừng tìm chết chứ!" Đây chính là bọn họ mang Tần Ninh tới, vạn nhất hắn chết, phiền toái liền lớn. Tần Ninh nhìn về phía ba người, không khỏi nói: "Ta sẽ không tự tìm cái chết đâu”. Ngay lúc này. Chữ Phong cao lớn ngàn trượng dần dần tan ra thành nước. Nhưng lúc này núi cao lại ầm ầm sụp đổ. Không. Không phải sụp đổ. Là biến mất! Ngọn núi cao chọc trời cứ từ từ biến mất không thấy, cứ như bị cuốn đi theo gió vậy. Ba người Ô Linh Nhan đưa mắt nhìn, vẻ mặt đờ đẫn. Biến mất rồi? Chuyện gì xảy ra vậy? Nhưng khi ngọn núi to biến mất, tại chỗ lại xuất hiện một cái bóng cao đến ngàn trượng. Thân hình cao lớn ngàn trượng giống như một vị thần sừng sững không ngã. Đây là một pho tượng.